Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Mã Nhược Anh lắc đầu khi nghe câu hỏi của Âu Dương Thiên Thiên, cô thở hắt ra một hơi, nói:

- Chị cũng không biết lí do Hứa Sơ Sơ muốn gặp em là gì. Lúc đó, nghe nói hình như vì cô ta không tìm được em ở Âu Dương gia, thế nên đến chỗ chị tìm. Thấy chị với em có quan hệ tốt, nên nghĩ em sẽ ở chỗ chị, vì vậy mới đến dò hỏi. Nhưng đáng tiếc là không có.

Nói rồi, khóe mắt Mã Nhược Anh hơi liếc về phía người đàn ông, Âu Dương Vô Thần trùng hợp cũng chạm ánh mắt với cô, nhưng nhanh chóng dời đi.

Nếu không phải... lúc đó Âu Dương Vô Thần phong tỏa mọi tin tức liên quan đến cô ấy để Âu Dương Chấn Đông không thể cho người theo dõi, thì lý nào Hứa Sơ Sơ không tìm được Âu Dương Thiên Thiên ở chốn Bắc Kinh này chứ?

Khiến cô ta tìm đến tận nhà cô, còn làm cho cô một trận thót tim nữa. Cậu này thật là....

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, im lặng không lên tiếng. Cô đảo mắt, trong đầu suy nghĩ đến điều mà Mã Nhược Anh đã nói.

Hứa Sơ Sơ không tìm được cô ở Âu Dương gia ư? Sao có thể chứ? Hai tháng sau khi về Mỹ cô đều ở nhà dưỡng thương, sao cô ấy lại không tìm được?

....

Nếu đã không phải trong thời gian đó.... thì có lẽ Hứa Sơ Sơ đã đến tìm cô vào khoảng tháng 12 năm trước, khi mà cô và Âu Dương Chấn Đông xảy ra xích mích, bản thân cô rời đi khỏi Âu Dương gia, đến khách sạn ở, rồi vô tình gặp lại Âu Dương Vô Thần.


Sống chung với anh ta hầu hết khoảng thời gian sau đó, vậy chắc là Hứa Sơ Sơ đã đến tìm cô đúng lúc đấy rồi.

Nhưng mà... tại sao cô ấy lại tìm cô? Có chuyện gì sao?

Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu, nhíu mày nhìn Mã Nhược Anh hỏi:

- Thời phu nhân.... có nói lí do tại sao muốn tìm em không?

Mã Nhược Anh gật đầu, đáp:

- Có. Cô ta nói, có chuyện riêng muốn nói với em. Đặc biệt là yêu cầu gặp trực tiếp, chứ không muốn chị chuyển lời lại.

"...."

Âu Dương Thiên Thiên im lặng thêm một lúc nữa, cô cau mày, có chút cảm thấy khó hiểu.

Muốn gặp riêng cô nói chuyện? Nói chuyện gì chứ? Nghe có vẻ khá nghiêm trọng.


Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, vài giây sau thì lên tiếng:

- Em biết rồi, cảm ơn chị đã nói với em. Em sẽ sắp xếp thời gian... đến tìm Thời phu nhân một chuyến.

Mã Nhược Anh nghe xong, gật đầu trả lời:

- Ừm, chị cũng nghĩ em nên tìm gặp Hứa Sơ Sơ một lần, không chỉ riêng việc chị vừa nói, mà còn là để gửi một lời cảm ơn đến cô ta, qua sự việc ở Ý vừa rồi.

Lần này, đến lượt Âu Dương Thiên Thiên không hiểu, thắc mắc hỏi:

- Ý chị là gì?

Mã Nhược Anh bặm môi, há miệng nói:

- Ý chị là Hứa Sơ Sơ cũng có công trong việc giúp em thoát khỏi nhà thờ Siena và đám người Mafia đấy.

- Theo tin tình báo của chị, Thời chủ không hề có ý định cứu em khi biết em đang ở trong hang ổ của bọn chúng đâu. Nhưng vào thời điểm mấu chốt, anh ta đã thay đổi quyết định. Mà nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi quyết định này, chính là nhờ có Hứa Sơ Sơ.

- Nghe nói, cô ta đã đến tận nơi làm việc của Thời Cảnh Thường, quậy tung chỗ đó một trận, mặc kệ anh ta ra sức khuyên can thế nào, cũng nhất quyết muốn Thời Cảnh Thường cứu em từ trong tay đám Mafia trở về. Nguyên văn chính là: phải bảo đảm an toàn tính mạng cho Âu Dương Thiên Thiên bằng bất cứ giá nào!

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận