Âu Dương Thiên Thiên nghe anh nói, biết ngay là bị anh cà khịa, liền chu môi bất mãn lên tiếng:
- Là do ai không cho em một cái thân phận khi vào đây chứ? Anh hai, anh đem em tới đây mà không nghĩ đến chuyện đó à? Thật là vô tâm!
Nói thật. tình hình lúc đó đúng là nguy hiểm, đám người này vừa nghi ngờ năng lực của cô, vừa nghi ngờ thân phận của cô, Âu Dương Vô Thần lại không có ý định ra mặt giúp đỡ, vậy thì bảo cô làm gì cho tốt đây?
Nói tên thật ra chắc chắn sẽ dọa chết bọn họ, thậm chí còn bị nghi oan thêm thì khổ, mà không nói thì không được, không có chức quyền tương đương thì không thể tham gia vào đề mục này, như thế chẳng khác nào bao công sức cô bỏ ra tối hôm qua đều đổ sông đổ bể?
Vậy nên Âu Dương Thiên Thiên bắt buộc phải dùng đến hạ sách là giả mạo chức danh để giải quyết câu hỏi đó.
Cô biết ba mình có chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, nên chắc chắn nơi đó cũng có mấy chức vụ này thôi. Tùy tiện lấy một cái bịa thành của mình, rồi đặt ra một cái tên nữa, như vậy, qua xong vụ này cô sẽ an toàn trở về nhà, đám người đó mãi mãi cũng không biết cô là ai, chẳng phải lợi lắm sao? Vẹn toàn đôi đường!
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh nhìn cô gái đang kiêu ngạo vì lừa được 1 đám người ngu ngốc, không biết nên nói thêm gì nữa.
Lúc nãy, quả thật anh có chút bất ngờ. Âu Dương Thiên Thiên ứng biến rất nhanh, lời nói cũng kín kẽ không chút sơ hở, thậm chí trên mặt còn không xuất hiện bất kì biểu cảm kì lạ nào để người ta có thể nghi ngờ nữa, đám người đó không tin mới là lạ.
Phản ứng nhanh như vậy, một người tài giỏi chưa chắc đã làm được tuyệt đối, chỉ có những kẻ đã từng trải qua nhiều tình huống, quá quen với việc phản xạ trước công chúng, may ra mới nắm bắt tâm lí và biểu diễn được.
Thế nhưng, 1 cô gái 22 tuổi, thì lấy đâu ra nhiều kinh nghiệm như vậy? Không lẽ, cái này là khả năng bẩm sinh ư?
Trong lúc Âu Dương Vô Thần còn đang suy nghĩ, thì Âu Dương Thiên Thiên đã đứng dậy, cô cầm theo bản tài liệu, nói:
- Được rồi, em nóng lòng muốn xem màn trình diễn tối nay rồi đây. Phải đi xem sân khấu đám người đó chuẩn bị thế nào thôi.
Dứt lời, cô liền đi về phía cửa, vừa đi vừa huýt sáo, tâm trạng dường như đang rất phấn khích.
Ôi, đề án đầu tiên của cô, hóng quá, hóng quá đê!!!
Âu Dương Vô Thần nghiêng đầu, anh xoay ghế lại, nhìn người con gái đang tung tăng đi ra khỏi phòng, ánh mắt hơi biến đổi, vài giây sau, anh cũng đứng lên, chậm rãi cất bước theo sau.
Anh thực ra cũng rất tò mò, muốn xem xem.... cô ta có thành công hay là không. Việc được làm 1 đề mục nho nhỏ này, rất đáng vui đến như vậy?
Càng ngày càng thú vị!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...