Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên hơi ngơ người, cảm thấy bất ngờ trước nụ hôn của Âu Dương Vô Thần, nhưng chỉ vài giây sau đó, cô nhắm mắt lại, và đưa tay lên ôm lấy cổ người đàn ông, đáp trả lại anh.

Miết nhẹ môi cô, Âu Dương Vô Thần nghiêng đầu, khiến nụ hôn càng sâu hơn. Âu Dương Thiên Thiên lại chủ động há miệng, để anh thuận lợi tiến vào bên trong, dây dưa với lưỡi của mình.

Cả hai rơi vào một nụ hôn nóng bỏng, cho đến khi từ phía sau truyền đến tiếng ho khan, làm hai người dừng lại, cùng lúc quay đầu nhìn về phía cửa.

Mã Nhược Anh không biết từ khi nào đã đứng trước đó, đỏ mắt nhìn hai người, tay che miệng không ngừng ho khan:

- Khụ... khụ...

- Xin lỗi, tôi không biết cậu với Thiên Thiên đang.... khụ.. làm việc "riêng".

Âu Dương Vô Thần liếc mắt, hỏi với giọng hơi khàn:

- Có chuyện gì sao?

Mã Nhược Anh đã đến sống ở căn biệt thự này vài ngày trước theo sự sắp xếp của anh, để tiện theo dõi tình hình của Âu Dương Thiên Thiên.

Người phụ nữ nhướn mày, có chút lúng túng đáp:


- Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả, chỉ là.... tôi nghe báo Thiên Thiên đã tỉnh, nên muốn tới xem thử. Không ngờ lại... xin lỗi, tôi có làm phiền hai người không?

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh mấp máy môi muốn trả lời, nhưng đột nhiên Âu Dương Thiên Thiên lại cắt ngang:

- Không sao, tôi....

- Có ạ. Chị làm phiền không gian riêng tư của tụi em.... một chút.

"...."

Âu Dương Vô Thần và Mã Nhược Anh sau khi nghe xong, đồng loạt bất động, cứng nhắc đưa ánh mắt về phía Âu Dương Thiên Thiên. Dường như họ đều không nghĩ đến, cô sẽ nói ra một câu như vậy.

Mã Nhược Anh há miệng, chớp chớp mắt nói:

- Chị chỉ... muốn xem tình hình sức khỏe của em... sau khi tỉnh lại thế nào thôi.

- Hiện tại em khá ổn. Kiểm tra thì có thể làm sau ạ. - Âu Dương Thiên Thiên rành rọt đáp.

"...."


Lần này, Mã Nhược Anh trực tiếp câm nín, mà Âu Dương Vô Thần cũng đơ người nhìn cô, không nói nổi nên lên.

Nét mặt Âu Dương Thiên Thiên vô cùng bình tĩnh, mặt không đỏ tay không run, tựa như những lời đó không phải do cô nói ra vậy.

Mã Nhược Anh suýt sặc trước điều này, cô cười gượng, lắp bắp lên tiếng:

- Vậy..... vậy.... chị không còn việc gì nữa... sẽ ra ngoài đây. Kiểm tra thì... chắc để mai cũng được.

Dứt lời, Mã Nhược Anh như con robot, cứng nhắc quay người bước từng bước, mở cửa ra và rời đi.

Bước trên hành lang, cô vẫn há hốc miệng và ánh mắt vẫn còn mở to như thế không tin được.

Chuyện vừa nãy cũng quá sốc rồi, những lời mà Âu Dương Thiên Thiên nói, từ ánh mắt đến nét mặt.... đều vô cùng bình thản.

Sao có thể? Không phải trước đây em ấy hay ngại tiếp xúc thân mật với Âu Dương Vô Thần lắm sao? Bây giờ cư nhiên thừa nhận như vậy...

Bắn một phát súng vào ngực, chết đi sống lại nhiều lần, đi đến cửa môn quan xong quay về, nên bây giờ.... thần kinh có vấn đề ư?

Hay là.... Âu Dương Thiên Thiên thay đổi rồi??

Đang lúc Mã Nhược Anh suy nghĩ, thì đột nhiên từ đâu hai thân ảnh xông ra đứng trước mặt cô, lên tiếng gọi:

- Phó chủ!

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận