Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Cái ngày mà Âu Dương Thiên Thiên bỏ đi cùng Âu Dương Vô Thần, sau khi nói xong điện thoại với Đường Gia Ưng, Âu Dương Hạ Mạt đã vào nhà vệ sinh để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Bởi vì cô vẫn còn phải diễn vai một đứa con ngoan, nên tuyệt đối không thể để lộ nét mặt nào với Âu Dương Chấn Đông. Âu Dương Hạ Mạt chăm sóc cho Bạc Tuyết Cơ, cho đến khi bà ấy tỉnh lại. Lúc cô ra ngoài đi lấy nước rồi trở về phòng, thì đột nhiên nghe được cuộc đối thoại giữa bà ta và Âu Dương Chấn Đông.

Khoảnh khắc cô biết được sự thật Âu Dương Thiên Thiên không phải con gái ruột của ông ta, thì cô đã vui sướng đến mức tưởng chừng như mình đã chiến thắng tất cả rồi.

Hóa ra Âu Dương Thiên Thiên không hề có địa vị hơn cô, cô ta có thể thấp hơn cô nữa, hoặc thậm chí là không có gì.

Cô mới chính là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Âu Dương gia, cô không phải là con hoang!

Âu Dương Hạ Mạt nhìn thẳng cô gái trước mặt, trong lòng vô cùng hả hê, nhếch môi nói:

- Âu Dương Thiên Thiên, tôi đã luôn thắc mắc tại vì sao chúng ta lại khác nhau như vậy, ngay cả khi tôi và cô là cùng một gen của Âu Dương Chấn Đông sinh ra. Tôi với cô đến làn da cũng khác tông, trên mặt không có lấy một điểm chung nào, thì sao có thể là chị em cùng cha khác mẹ được chứ?


- Đặc biệt là chiếc mũi này, đã khiến cho nhan sắc của hai chúng ta khác biệt rõ ràng hơn. Đúng như lời Đường Gia Ưng nói, cô không phải người gốc Châu Á, cô vốn dĩ là con lai.

Âu Dương Thiên Thiên đứng bất động, trước những lời của Âu Dương Hạ Mạt, cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn đứng, không cách nào phản bác được.

Hóa ra... đây chính là điều mà Âu Dương Hạ Mạt muốn nói lúc nãy. Nhưng ba cô... Âu Dương Chấn Đông đã ngăn lại.

Ông ta muốn giấu cô, giấu chuyện này 22 năm trời rồi, đến bây giờ vẫn muốn giấu cô!

Âu Dương Hạ Mạt đi lướt qua người của Âu Dương Thiên Thiên, cô ta đi về phía người đàn ông phía trước, vừa đi vừa lên tiếng mỉa mai:

- Vẻ ngoài của cô hoàn toàn khác biệt với tôi, với chị tôi cũng vậy. Cô quá tỏa sáng, giống hệt người mẹ quá cố của mình, nhưng đáng tiếc.... hồng nhan thì bạc mệnh thôi.

- Cũng đến lúc.... cô cần phải đi theo mẹ mình rồi!


Âu Dương Thiên Thiên nghe tới đây, cô chậm rãi xoay đầu lại, không để ý tới Âu Dương Hạ Mạt, mà chỉ nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô ta, hỏi:

- Đường Gia Ưng, là vì điều này.... nên chú mới muốn dồn tôi vào chỗ chết sao? Chỉ vì tôi không phải là con gái ruột của Âu Dương Chấn Đông, nên chú muốn giết tôi sao?

Đường Gia Ưng chớp ánh mắt lạnh lẽo, không nhanh không chậm trả lời:

- Đương nhiên không phải lí do đơn giản như vậy. Cô nên hiểu một điều, tôi không nói đến Âu Dương Chấn Đông, tôi là nói đến ba ruột của cô. Người đã phá tan cả Đường gia.

- Nếu không phải vì hắn ta, Đường gia sẽ vẫn hưng thịnh, vẫn phát triển, vẫn là gia tộc lớn mạnh của Trung Quốc. Nếu không phải vì hắn ta, Đường gia sẽ không chỉ là cái vỏ rỗng như bây giờ, sẽ không bị người đời coi thường. Ba mẹ tôi sẽ không uất phẫn đến chết, tôi cũng không phải nhục nhã rời khỏi nơi này để ra ngoài sống tự lập.

- Đường gia trở thành như ngày hôm nay, chính là do một tay mẹ cô hủy hoại, vậy nên,.... các người phải trả giá.

Âu Dương Thiên Thiên há miệng, cố gắng thanh minh trước lời buộc tội của người đàn ông:

- Nhưng mẹ tôi cũng chính là người đã giữ lại cái vỏ của Đường gia đến tận bây giờ. Lúc ông từ bỏ nó, là mẹ tôi nhặt lại nó, lúc Đường Gia Ân phá hoại nó, cũng là mẹ tôi bảo vệ nó. Các người luôn miệng nói mọi tội lỗi là do Đường Nhược Vũ, nhưng lúc Đường gia suy sụp, ai mới là người gánh chịu nó?

- Mẹ cô phải gánh chịu là vì chị ta cảm thấy có lỗi, có lỗi vì đã yêu một người đàn ông đến nỗi phá tan cả một gia tộc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận