Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Trong lúc đám người phía sau còn đang thắc mắc về hành động của Âu Dương Thiên Thiên, thì...

"Sầm" - Mui xe đâm thẳng vào dải phân cách, còi báo động ngay lập tức hú lên inh ỏi. Cả thân xe của Âu Dương Thiên Thiên lọt qua đường ray, cuối cùng thoát ra khỏi đường sắt.

- Nhị tiểu thư!!! - Eira và Sherry hoảng hốt gọi thét lên, họ không nghĩ tới Âu Dương Thiên Thiên lại làm đến mức này.

Cô ấy dám vượt qua cả đường sắt sao?

Mắt thấy tàu lửa đã sắp di chuyển đến gần, Eira nhìn lại người đàn ông ngồi phía trước, nói:

- Cậu chủ, ngài phải giảm tốc độ lại. Chúng ta không kịp chạy qua đâu.

Lời của cô nói là thế nhưng Âu Dương Vô Thần không chịu làm theo, mắt anh hướng thẳng đến chiếc xe của Âu Dương Thiên Thiên phía xa, hoàn toàn không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh.

Sherry ngồi bên cạnh đã sợ đến mức xanh mặt, cô quay sang nhìn người đàn ông, lên tiếng:

- Cậu chủ, chúng ta sẽ đâm phải nó mất. Ngài phải giảm tốc độ lại. Cậu chủ!


Eira và Sherry đã hét, nhưng Âu Dương Vô Thần thì vẫn cứ lao đầu không do dự. Cả hai cô gái đành bất lực, nhắm mắt lại chờ điều kinh khủng sắp xảy đến với mình.

"Kítttt" - Thế nhưng ngay khi đến vạch chắn, thì chiếc xe của anh đột nhiên phanh gấp lại, và chỉ sau đó một giây.... đoàn tàu lửa đã vượt qua.

Âu Dương Vô Thần đã dừng tốc độ của mình ngay trong khoảnh khắc sắp va chạm, anh biết mình không thể qua được rồi, nên chỉ trơ mắt nhìn thứ trước mặt chạy dài, che đi tất cả mọi thứ.

Sherry và Eira mở mắt ra, cả hai người thở một cách đầy sợ hãi, rồi nhìn sang người đàn ông ngồi ở ghế lái. Âu Dương Vô Thần đấm mạnh vào tay xe, gầm lên một tiếng:

- Thiên Thiên!!

========================

Sau khi vượt qua khỏi đường sắt, Âu Dương Thiên Thiên chạy thêm một đoạn nữa thì đến nhà Đường gia.

Cô mở cửa xe bước xuống, nhanh chóng di chuyển vào bên trong. Điều đầu tiên làm Âu Dương Thiên Thiên chú ý là, không có một người hầu nào xung quanh đây cả, dường như họ đã bị điều đi, hoặc thậm chí là bị "dọn dẹp" vì một mục đích nào đó rồi.

Bước chân vào đến khu hoa viên, một bóng hình nhỏ nhoi hiện lên trước mắt cô. Âu Dương Thiên Thiên thấy Đường Gia Huỳnh đang bị trói ngồi dưới đất, liền chạy tới, lên tiếng:


- Gia Huỳnh!!!

Thế nhưng ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp đã vọng đến:

- Dừng lại.

Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng ngừng bước chân của mình, cô nghiêng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, liền thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế, dáng vẻ nhàn nhã hướng mắt nhìn cô.

Và đương nhiên, kẻ đó không ai khác chính là chú của cô - Đường Gia Ưng.....

Âu Dương Thiên Thiên nhìn anh ta bằng cặp mắt sắc bén, rồi cô nhìn lại cậu bé cách mình vài bước, cắn răng cố chấp tiến lên.

- Dừng lại! Cháu sẽ không muốn tiến lên nữa đâu,

Người đàn ông vừa dứt lời, một loạt những tiếng lên đạn đã phát ra, nòng súng đen ngòm.... ngay lập tức hướng về phía Âu Dương Thiên Thiên,

Động tác của Âu Dương Thiên Thiên liền ngừng lại, cô chậm rãi ngước lên,

đảo mắt nhìn một lượt, phát hiện không biết từ lúc nào.... đã có rất nhiều người mặc áo đen đứng xung quanh, chĩa súng vào cô.

Đường Gia Ưng chớp ánh mắt bình thản, nói:

- Lùi lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận