Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Ấn đường Âu Dương Chấn Đông cau chặt lại, ông không hài lòng nhìn về phía cô gái đang đứng la lối, khó chịu hỏi:

- Hạ Mạt, con đang làm cái gì vậy?

Bạc Tuyết Cơ cũng lo lắng, nắm lấy tay cô ta, gọi nhỏ:

- Hạ Mạt...

Thế nhưng bỏ qua tất cả những việc đó, Âu Dương Hạ Mạt chỉ nhìn thẳng cô gái ngồi đối diện, lên tiếng:

- Âu Dương Thiên Thiên không được nhận quyền thừa kế, cô ta căn bản không có tư cách để nhận nó. Cô ta không xứng.

Lời nói đầy tính khẳng định của Âu Dương Hạ Mạt khiến Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô nheo đôi con ngươi trong suốt lạnh lẽo, nói:

- Không xứng? Tôi không xứng thì ai mới xứng đây? Không lẽ là cô sao? Âu Dương Hạ Mạt?

Âu Dương Hạ Mạt nhướn mày, điệu bộ vô cùng tự tin, trả lời:


- Phải, tôi mới là người xứng đáng nhận quyền thừa kế, cô không hề xứng, mãi mãi cũng không thể xứng.

"Rầm" - Một tiếng động lớn vang lên, cùng với đó là thân ảnh người đàn ông đứng dậy. Âu Dương Chấn Đông tức giận chỉ tay về phía Âu Dương Hạ Mạt, quát:

- Con nói như vậy là có ý gì hả?

Bạc Tuyết Cơ lo lắng đứng dậy theo, bà túm lấy tay cô gái bên cạnh mình, lắp bắp lên tiếng:

- Hạ... Hạ Mạt, con bình tĩnh đi. Ba con tức giận rồi.

- Tức giận thì tức giận, mặc kệ ông ta. - Âu Dương Hạ Mạt vùng tay khỏi người của Bạc Tuyết Cơ, cô ta nhìn về phía Âu Dương Thiên Thiên, đôi mắt sục sôi ngọn lửa thù hận, nói:

- Từ trước đến giờ con đã nhẫn nhịn Âu Dương Thiên Thiên nhiều lắm rồi, bây giờ con sẽ không như vậy nữa. Cô ta không xứng đáng, ngay từ đầu đã không xứng đáng mang họ Âu Dương.

"Xoảng" - Âu Dương Chấn Đông hất văng ly trà trên bàn, tạo nên một tiếng động chói tai. Ông trừng mắt nhìn Âu Dương Hạ Mạt, lên tiếng đanh thép:

- Đúng là ngông cuồng, Âu Dương Hạ Mạt, bây giờ con không còn coi ai ra gì nữa đúng không?


Cô gái nghe ba mình mắng, liếc nhìn sang Âu Dương Chấn Đông, nhếch môi hỏi:

- Ha! Không coi ai ra gì? Con sao? Ba tự hỏi lại mình đi, ai trong ngôi nhà này mới là người không coi ai ra gì nhất chứ?

Nói rồi, cô ta chỉ tay vào mặt Âu Dương Thiên Thiên, nghiến răng:

- Là cô ta, chính cô ta mới là kẻ không coi ai ra gì. Cô ta khinh thường mẹ con, khinh bỉ chị con, nói nặng lời với con, thậm chí đến ba cũng có thể bắt bẻ. Nhưng Âu Dương Thiên Thiên làm gì có tư cách đó chứ? Cô ta căn bản không có quyền lực để đối xử với con như vậy, cô ta không phải là.....

- Hạ Mạt!- Một tiếng hét lớn vang lên cắt ngang câu nói của cô gái, Bạc Tuyết Cơ hốt hoảng nắm lấy tay Âu Dương Hạ Mạt, ánh mắt sợ hãi hỏi:

- Hạ Mạt, con đang làm gì vậy? Con đang tính nói cái gì?

Âu Dương Hạ Mạt liếc mắt nhìn người phụ nữ, nhíu mày đáp:

- Mẹ biết con định nói gì mà, con sẽ nói sự thật, con không để chuyện này bị chôn vùi trong im lặng đâu.

Dứt lời, cô ta quay phắt sang đối diện Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:

- Cô... cô vốn dĩ không phải người của Âu Dương gia, Âu Dương Thiên Thiên - cô căn bản không phải là Nhị...

"Chát" - Ngay lúc đó, một cánh tay vung tới, tát thẳng vào má của Âu Dương Hạ Mạt, người đàn ông không biết đã chạy đến từ lúc nào, trực tiếp đánh cô ta, giọng gầm gừ:

- Đồ hỗn xược! Con đang muốn nói cái gì hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận