Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Eira nghe người hầu nói xong, cô liếc mắt nhìn hộp bưu phẩm trên tay anh ta, lên tiếng:

- Là của ai gửi tới?

Người kia nghe thấy, đảo mắt nhìn xung quanh thứ đồ vật trong tay mình, rồi lắc đầu trả lời:

- Không thấy ghi ở đây, tôi cũng không biết là của ai.

Eira nghe thấy, liền nhíu mày hỏi:

- Vậy lúc người giao hàng đưa anh không kí xác nhận à? Tại sao lại không biết là của ai chứ?

Người đàn ông nghe xong, hoảng sợ lắp bắp đáp:

- Dạ không, tôi có nhìn phần người gửi, nhưng chỗ đó lại để trống, tôi không thấy gì cả.

Ấn đường Eira nheo càng chặt hơn, cô liếc ánh mắt sắc bén, hỏi tiếp:

- Người giao hàng cũng không nói bưu phẩm là từ nơi nào gửi tới sao?

- Dạ, không có.

Eira mím môi, cô chớp mắt suy nghĩ, im lặng tầm vài giây rồi nói:

- Được rồi, anh tạm thời để nó lên bàn đi, tôi kiểm tra trước rồi sẽ mang lên phòng Nhị tiểu thư sau.

Người đàn ông liền cúi đầu làm theo, không dám ý kiến gì cả, sau khi để hộp bưu phẩm lên bàn, anh ta lập tức rời khỏi phòng khách.

Eira liếc mắt nhìn theo bóng lưng người đàn ông, cho đến khi xác định anh ta đã biến mất hoàn toàn, mới tiến lại phía hộp giấy, nghiêng đầu nhìn qua lại.....


========================

Trở lại với câu chuyện tại Âu Dương gia,

Âu Dương Thiên Thiên đứng trước cửa thư phòng, đưa tay lên lễ phép gõ hai cái, nói:

- Ba, là con - Âu Dương Thiên Thiên đây.

Không đợi quá lâu, bên trong phòng ngay lập tức vọng lại tiếng ngạc nhiên của Âu Dương Chấn Đông:

- Thiên Thiên sao? Mau vào đi.

Âu Dương Thiên Thiên thở hắt một hơi, cô vặn nắm tay cửa, nhẹ nhàng mở ra rồi bước vào trong.

Khi vừa đi vào, đập vào tầm mắt cô là bóng hình của một người phụ nữ, mặt mũi có chút nhợt nhạt, đang ngồi phía bên tay trái của Âu Dương Chấn Đông.

Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, tỏ vẻ bất ngờ hỏi:

- Bạc phu nhân cũng đang ở đây sao?

Bạc Tuyết Cơ nhìn cô, mím môi cúi đầu, hạ giọng đáp:

- Phải, đã lâu không gặp con rồi.

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh nhạt, lên tiếng:

- Bà và con gái của mình giống nhau thật đấy, lúc nào gặp tôi cũng chỉ biết nói một câu nhạt nhẽo như vậy thôi.


Dừng một chút, cô đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Bạc Tuyết Cơ, Sherry thì đứng phía sau Âu Dương Thiên Thiên, nghe cô nói tiếp:

- Nhưng có mặt bà ở đây cũng tốt, không cần phải nói đi nói lại quá nhiều, làm một lần cho xong đi.

Bạc Tuyết Cơ không chủ động nuốt một ngụm nước bọt, hỏi:

- Con muốn nói chuyện gì?

Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, lạnh nhạt đáp:

- Từ từ đã, không cần quá vội, vẫn còn chưa đủ người.

Vừa dứt lời, Âu Dương Hạ Mạt đã xuất hiện ngay trước cửa phòng, cô ta đi vào, thuận tay đóng cửa lại. Tiến đến gần Âu Dương Chấn Đông, cô ta cúi đầu lên tiếng:

- Ba.

Người đàn ông nhìn cô với ánh mắc nghi hoặc, thắc mắc hỏi:

- Tại sao con lại lên đây?

Âu Dương Hạ Mạt nghe thấy, vốn muốn trả lời lại nhưng Âu Dương Thiên Thiên đã cướp lời nói:

- Con gọi em ấy lên đấy.

Vừa nói cô vừa quay mặt sang nhìn Âu Dương Hạ Mạt, hất cằm về phía Bạc Tuyết Cơ:

- Ngồi đi.

Âu Dương Hạ Mạt chớp mắt nhìn Âu Dương Thiên Thiên vài giây, sau đó thì di chuyển đến ghế của người phụ nữ, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Âu Dương Chấn Đông hít vào một hơi sâu, ông đảo mắt, hết nhìn Bạc Tuyết Cơ và Âu Dương Hạ Mạt, lại quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:

- Thiên Thiên, bây giờ thì con có thể nói rồi. Có chuyện gì vậy?

Người con gái há miệng, mấp máy môi đáp:

- Con muốn.... ba giao cho con quyền thừa kế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận