Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Mã Nhược Anh mím môi, nghe câu nói của người đàn ông, cô im lặng một lúc mới trả lời:

- Phải chăng... tôi đã nghĩ sai rồi. Nỗi đau, ám ảnh, những thứ đó vốn dĩ không thể làm Âu Dương Thiên Thiên sợ hãi lùi bước.... nó chỉ khiến cô ấy trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.

Với cách vượt qua nỗi đau nhanh như vậy, thật sự không dám nghĩ tới, sự thay đổi sau này của cô ấy... sẽ là như thế nào.

Mã Nhược Anh nói xong, cô nhếch môi, ánh mắt có chút sáng lên. Tâm trạng cũng đột ngột hứng phấn

Thật đáng mong đợi!!!

========================

Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên xe, suốt cả quãng đường, cô không làm gì, cũng không nói gì, chỉ hướng mắt ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh.

Khi xe dừng trước cổng Âu Dương gia, cô mở cửa bước xuống, rồi đi thẳng vào trong, không chút do dự. Sherry cũng đi theo sau, cô im lặng đảo cặp mắt sắc bén, quan sát mọi thứ xung quanh.

Đúng lúc này, có một cô gái chạy ra, Âu Dương Na Na mang theo khuôn mặt dữ dằn đi tới chỗ của Âu Dương Thiên Thiên, đồng thời giơ tay lên cao, tựa như muốn đánh cô.

Âu Dương Thiên Thiên quá quen thuộc với kiểu vồn vã ra mặt của cô ta, cô đã dự đoán được điều này, liền lùi lại một bước, chủ động né đi. Sherry bắt lấy tay của Âu Dương Na Na, lên tiếng đanh thép:


- Dừng tay. Cô đang làm cái gì vậy?

Âu Dương Na Na vùng tay khỏi Sherry, cô ta trừng mắt, hét:

- Âu Dương Thiên Thiên, mày còn dám quay về đây sao? Mày còn mặt mũi để đi vào nhà à?

Âu Dương Thiên Thiên nhìn thẳng, lãnh đạm đáp:

- Tại sao tôi lại không dám quay về? Mặt mũi tôi không xấu, thì sao không được đi vào nhà của mình chứ?

Âu Dương Na Na thở hắt ra một hơi, nói:

- Mày còn dám hỏi ngược lại à? Mày đã khiến mẹ tạo sảy thai, mày là kẻ giết người, mày không có tư cách trở về Âu Dương gia.

Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi cười nhẹ, nụ cười của cô không chứa bất cứ cảm xúc nào, chỉ nhạt như nước lã:

- À, tôi quên mất chuyện đó nhỉ. Chắc em còn cay cú việc tôi đã khiến mẹ em mất đi một đứa con lắm, nên mới tức giận thế này khi thấy tôi.


- Sao nào, thấy tôi không bị gì cả, thất vọng ư? Còn Bạc Tuyết Cơ sao rồi? Còn sống không?

Âu Dương Na Na tức giận trợn mắt, quát:

- Mày có ý gì hả?

Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu, nhướn mày đáp:

- Ý rất rõ ràng mà, não em không tư duy hay sao mà không hiểu được chứ? Tôi hỏi.... Bạc Tuyết Cơ đã chết chưa, có hiểu rõ không?

Âu Dương Na Na bị lời của cô chọc tức, cô ta một lần nữa giơ tay lên muốn đánh Âu Dương Thiên Thiên, nhưng lại bị Sherry ngăn cản.

- Mày.... mày đúng là đứa con gái độc miệng. Mày không những hại chết em tao, còn dám nguyền rủa mẹ tao, mày độc ác đến tán tận lương tâm.

Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, không để tâm đến những lời chửi mắng đó. Thấy cô như vậy, Âu Dương Na Na càng căm ghét hơn, cô ta nghiến răng, hét:

- Mày có giỏi thì thả tao ra, đừng đứng phía sau người khác như một kẻ hèn nhát thế.

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh tanh, cô chậm rãi tiến lên, gỡ cánh tay của Sherry ra, nhìn Âu Dương Na Na nói:

- Em gái, em hiểu lầm rồi, tôi là đang cố gắng không ra tay với em đấy. Người của tôi, chỉ cản em mà thôi, có thể sẽ không trực tiếp đánh em. Nhưng mà.... tôi thì khác,

"Chát" - Dứt xong câu, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức vung tay, đánh thẳng vào mặt của Âu Dương Na Na phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận