Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Vài ngày trước,

Âu Dương Thiên Thiên đang ở trong phòng, đột nhiên Eira gõ cửa tiến vào, nói:

- Nhị tiểu thư, tôi có chuyện này cần cho cô biết.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, Âu Dương Thiên Thiên gật đầu nhận lời. Sau đó, Eira liền cho cô nghe một đoạn ghi âm, và xem một số tài liệu.

- Đây là những thứ mà Anna đã tìm được, theo lệnh của Kỳ Ân trước lúc sang Ý. Vốn dĩ là muốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ báo với cậu chủ, để ngài ấy xử lí, nhưng mà.... bây giờ phát sinh nhiều chuyện như vậy, tôi nghĩ.... chỉ có thể đưa cho Nhị tiểu thư thôi. - Eira thành thật lên tiếng,

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô chớp mắt, nói:

- Không cần báo với Âu Dương Vô Thần đâu, anh ta đã đủ bận vì chuyện của nhiều người rồi. Cái này... tôi có thể tự xử lý được.

Eira mím môi, cúi đầu đáp:

- Vâng. Vậy tôi xin phép ra ngoài trước.


Dứt lời, cô quay đầu đi ra khỏi phòng. Âu Dương Thiên Thiên ngồi bên trong, cô tháo tai nghe xuống, nhìn màn hình máy tính bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Hóa ra người luôn làm khó Âu Dương Thiên Thiên trong quá khứ chính là Âu Dương Hạ Mạt, cô đã không nghĩ tới cô ta có tính cách này từ khi còn nhỏ như vậy, thậm chí bây giờ cô ta vẫn chỉ là một học sinh, không ngờ, trí óc sớm đã phát triển vượt mức trưởng thành bình thường rồi.

Siết tay, cô mím môi, ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết. Có lẽ..... cô đã quá nhân nhượng với đám người này rồi.

Nếu đã thế, cô sẽ không đi từng bước nữa. Cứ trực tiếp.... đánh thẳng vào đầu bọn chúng thôi.

========================

Âu Dương Thiên Thiên đi lạc vào một không gian tối đen, cô bước về phía trước, đầu không ngừng liếc nhìn sang hai bên.

Đây là đâu? Tại sao lại tối như vậy?

Bỗng có một cánh tay đặt lên vai, cô xoay người lại, ánh mắt mở to khi thấy khuôn mặt cô gái quen thuộc, thảng thốt gọi thành tiếng:

- Âu.... Âu Dương Thiên Thiên.

Cái gì thế này? Tại sao Âu Dương Thiên Thiên lại ở trước mặt cô? Vậy cô là ai? Cô đang là người nào? Không lẽ....

Hoảng hốt nhìn lại bản thân, cô chợt phát hiện chính mình đã biến thành Đàm Gia Hi lúc nào không hay. Trang phục, vóc dáng, cơ thể... thậm chí là khuôn mặt.

Cô đã trở lại là Đàm Gia Hi ư? Vì sao?

Trong lúc đang vật lộn với suy nghĩ của chính mình, thì người con gái phía trước đột nhiên xông tới, áp sát vào mặt cô, nói với giọng bất mãn:

" Tại sao cô vẫn chưa hoàn thành nguyện vọng của tôi? Cô đã quên rồi sao? Cô quên rồi có phải không? "

Đàm Gia Hi lắc đầu, theo bản năng đáp:

" Không có, tôi không quên lời hứa với cô, cũng chưa bao giờ quên. "


Âu Dương Thiên Thiên trợn mắt, hỏi:

" Vậy tại sao cô không thực hiện nó? Tại sao không lấy lại những thứ thuộc về tôi? "

Đàm Gia Hi sợ hãi lùi lại, cô mím môi, ngập ngừng trả lời:

" Tôi... tôi vẫn đang cố gắng... tôi không... "

"Đừng chỉ biết cố gắng thôi. Hãy làm đi, dùng năng lực thật sự của cô mà làm đi! " - Âu Dương Thiên Thiên cắt ngang lời của Đàm Gia Hi, quát một tiếng lớn.

Đàm Gia Hi bị dọa, cô xoay người lại, theo bản năng muốn né tránh, thế nhưng khi quay đầu, hình ảnh Âu Dương Thiên Thiên lại xuất hiện trước mắt cô lần nữa:

" Đàm Gia Hi, cô ngày ngày ở trong thân thể của tôi, sử dụng khuôn mặt và giọng nói của tôi, vậy mà cô vẫn chưa thực hiện lời hứa với tôi sao? "

Đàm Gia Hi lắc đầu, giọng bất lực đáp:

" Tôi có, có mà. Tôi chỉ đang tìm cách... "

Âu Dương Thiên Thiên tiến đến gần, một lần nữa cắt ngang, nói:

" Đáng lẽ ra cô phải tìm được cách từ lâu rồi, Đàm Gia Hi. Cô đang làm cái gì vậy? Xoay vòng trong một mớ cảm xúc hỗn độn của mình sao? "


" Hay là cô muốn thực hiện cùng lúc cả hai nguyện vọng? Vừa lấy lại quyền lực, vừa muốn lấy tình yêu từ người đàn ông của tôi? Tại sao cô không thể làm tốt một việc thôi chứ? Chuyên tâm vào một thứ khó lắm sao? "

Đàm Gia Hi lắc đầu, cô xoay người sang chỗ khác, nhưng vẫn bị những lời nói đó tra tấn bên tai, hình ảnh người con gái vẫn cứ xuất hiện khắp bốn phương tám hướng.

Đưa tay lên ôm lấy đầu mình, cô nhắm mắt, lên tiếng:

" Tôi ngay từ đầu đã không muốn dây vào Âu Dương Vô Thần, là anh ta can thiệp vào cuộc sống của tôi. Tôi không hề quên lời hứa lấy lại mọi thứ cho cô Âu Dương Thiên Thiên, nhưng tôi luôn bị cuốn vào chuyện của người đàn ông mà cô yêu, không phải lỗi của tôi! Không phải lỗi của tôi mà. "

Thế nhưng, mặc kệ những lời giải thích bất lực đó, tiếng nói của người con gái vẫn vang lên, vọng vào trong không gian, lấp đầy tâm trí của cô:

" Đàm Gia Hi, lấy lại quyền lực cho tôi, lấy lại thân phận và địa vị cho tôi. Tôi đã mất tất cả, tôi không thể chấp nhận được điều đó. "

" Đàm Gia Hi... "

" Đàm Gia Hi.... "

- A! - Kêu lên một tiếng rồi bật dậy, người con gái mở to mắt, đôi con ngươi trong suốt tràn đầy sự sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận