Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Vô Thần ngồi một lúc rồi đứng dậy, anh đi về phía trước, mở cửa muốn ra ngoài, đúng lúc gặp Eira đi tới, cô kính cẩn cúi đầu, lên tiếng:

- Cậu chủ!

Âu Dương Vô Thần chớp mắt lạnh nhạt, hỏi:

- Thế nào rồi?

Eira nhìn anh, thành thật báo:

- Tình hình của Nhị tiểu thư đã ổn rồi, nhưng muốn chắc chắn vẫn phải đợi kết quả kiếm tra tổng quát. Phó chủ nói sẽ trực tiếp hỏi ý kiến anh về việc này.

Người đàn ông nghe xong, gật đầu hỏi tiếp:

- Ừm. Vậy tôi đến thăm cô ấy có được không?

Eira mím môi, có chút ngập ngừng đáp:

- Phó chủ nói là có thể, nhưng mà... hiện giờ Nhị tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại.

Âu Dương Vô Thần im lặng không trả lời, vài giây sau mới nói:

- Tôi đến đấy một chuyến, cô cứ làm việc của mình đi.


Dứt lời, anh liền đi lướt qua người cô gái. Eira cúi đầu với bóng lưng người đàn ông. Mãi sau khi anh rời đi, mới ngước mặt lên, chậm rãi tiến về trước cửa phòng Âu Dương Vô Thần đứng.

Chắp hai tay ra sau lưng, cô dựa đầu vào cánh cửa, nhắm mắt lại.

Lily.... bây giờ cô đang ở đâu? Elsa đi rồi.... còn cô thì sao? Hi vọng cô không giống cô ấy.... thất hứa với tôi lời hẹn sẽ sống sót....

========================

Âu Dương Vô Thần đến trước cửa phòng của Âu Dương Thiên Thiên, anh giờ tay lên gõ cửa, nói:

- Nhược Anh, là tôi.

"...."

Qua vài giây, trong phòng không có tiếng đáp lại, Âu Dương Vô Thần tưởng giọng mình chưa đủ lớn, liền nói to hơn:

- Nhược Anh, tôi vào được không?

"...."

Thế nhưng đáp lại anh, vẫn là một tràng im lặng không có tiếng người. Âu Dương Vô Thần cau mày, gọi tiếp lần thứ ba:

- Nhược Anh!


Lần này, từ trong phòng có giọng nói vọng ra:

- Chị Nhược Anh không có ở đây.

Ánh mắt người đàn ông khựng lại khi nghe thấy giọng nói của cô gái, ngay lập tức, anh chủ động mở cửa ra, đi vào trong.

Nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên giường, anh liền tiến gần lại, hỏi:

- Thiên Thiên, em tỉnh rồi?

Âu Dương Thiên Thiên không nhìn ánh, mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, chậm rãi đáp:

- Chị Nhược Anh không có ở đây.

Âu Dương Vô Thần nghe xong, nuốt một ngụm nước bọt nói:

- Tôi không đến tìm cậu ấy.

Hiểu rõ lời của người đàn ông nhưng nét mặt Âu Dương Thiên Thiên vẫn bình thản không gợn sóng, cô chớp đôi con ngươi trong suốt, trả lời:

- Vậy sao.

Âu Dương Vô Thần mím môi, anh ngồi xuống ghế, nhìn cô gái vẫn đang quay đầu về phía cửa, hỏi với giọng đầy quan tâm:

- Em thế nào rồi? Đã thấy ổn hơn chưa?

Âu Dương Thiên Thiên không nhìn anh, lạnh nhạt đáp:

- Anh có mắt tại sao không tự nhìn? Hỏi tôi một vấn đề có thể thấy được như vậy..... Người tôi có chỗ nào nhìn không ổn ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận