Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, có phải hôm qua người hầu đem lên không cẩn thận làm hư của cô không? Hay là trong lúc "vận chuyển" trên trực thăng gặp vấn đề gì đó rồi?
Nhưng mà như thế nào lại biến nó thành vậy được chứ? Có không cẩn thận đến đâu cũng không thể khiến nó hư như thế này được.
"..."
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, cô vò tóc mình, mặc niệm cho cái vali vài giây rồi vứt nó sang một bên, sau đó tìm trong đống đồ một bộ đơn giản rồi đem đi thay.
Thôi kệ, tuy vô cùng thương tiếc nhưng mà... để mua lại cái khác cũng được.
Bây giờ phải thay đồ trước đã, rồi còn lên công ty nữa.
Nghĩ đến công ty, Âu Dương Thiên Thiên lại chợt nhớ chuyện chương trình mà cô nhận tối qua.
Chạy ngay đến chỗ bàn, cô lục tìm trong đống giấy mình bày ra, sau khi thấy tờ giấy mà cô đã tốn công ghi đầy đủ, mới cười yên tâm.
- --------...-----------...------------------
Âu Dương Thiên Thiên chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô cầm theo tập tài liệu và bản kế hoạch của mình, ung dung đi ra khỏi phòng.
Xuống cầu thang, Âu Dương Thiên Thiên ngó nghiêng qua lại, cô nhìn đám người hầu đang bận rộn dọn thức ăn, có chút thắc mắc.
Ủa, Âu Dương Vô Thần đâu? Anh ta chưa xuống à?
Chớp chớp mắt nhìn hết một lượt, Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, nghĩ.
Không biết anh ta có biết chuyện cô nằm chung không nhỉ? Nếu mà biết thì gặp mặt có lẽ sẽ xấu hổ lắm!
Hay là, bây giờ cô đi trước? Nhưng mà... cô có biết đường tới công ty đâu??
Đang đấu tranh với suy nghĩ của mình, đột nhiên từ phía sau truyền đến 1 giọng nói:
- Đứng đây làm gì?
Âu Dương Vô Thần đúng lúc từ trên phòng đi xuống, anh vừa đi vừa chỉnh lại cà vạt trên cổ áo mình, nhìn thấy có người thậm thò đứng, anh liếc mắt liền nhận ra là Âu Dương Thiên Thiên, liền tiến tới hỏi.
Âu Dương Thiên Thiên rõ ràng là bị giật mình, cô xoay phắt đầu lại nhìn Âu Dương Vô Thần, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Á quỷ thần thiên địa ơi, cái con người này ở đâu xuất hiện vậy? Có thể lúc đến báo trước 1 tiếng được không? làm cô hú hồn à!
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh thắt xong cà vạt lại chuyển xuống cài cúc áo trên tay mình, nhìn cô nói:
- Xuống ăn sáng đi, còn đến công ty nữa.
Dứt lời, anh đi thẳng xuống dưới lầu, để lại 1 mình Âu Dương Thiên Thiên đứng đó ngây ngốc. Vài giây sau, cô mới kịp tiếp thu lời nói, vội vàng chạy theo sau....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...