Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Elsa thấy hai người căng thẳng, cô ngay lập tức tiến lên, lấy tay của Kỳ Ân ra, nói:

- Nhị tiểu thư, Kỳ Ân, cả hai người đều cần phải bình tĩnh lại.

Nét mặt Kỳ Ân khó coi, cô nhướn mày, lên tiếng:

- Bây giờ không phải lúc để bình tĩnh, chúng ta không mau thoát khỏi nơi này thì sẽ chết hết đấy.

Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau chặt lại, cô trừng mắt, hỏi:

- Tại sao cô lại nói như vậy? Chúng ta sao có thể chết được?

Kỳ Ân mím môi, siết tay trả lời:

- Vì nơi này rất nguy hiểm, chúng ta không thể ở đây được.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, chán nản với việc người phụ nữ cứ ấp úng không nói rõ, liền quát:

- Vì sao lại nguy hiểm?


- Vì nơi này là hang ổ của Mafia! - Kỳ Ân không nhịn được nữa lớn tiếng đáp.

Lời của cô trong chốc lát làm Âu Dương Thiên Thiên và Elsa kinh ngạc, cả hai người mở to mắt, đồng loạt thốt lên:

- Cái gì?

Kỳ Ân nhắm mắt cúi đầu, cô thở hắt một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Vài giây sau, cô ngước mặt lên nhìn Âu Dương Thiên Thiên hỏi:

- Nhị tiểu thư, cô có nhớ lần trước trên đường về nhà, cậu chủ từng nhắc với cô điều gì khi đi ngang qua nhà thờ Siena không? Ngài ấy từng nói cô không được đi đến hay tham quan nơi này, cô nhớ chứ?

Âu Dương Thiên Thiên vẫn còn ngẩn ngơ chưa thể chấp nhận được lời mà Kỳ Ân thốt ra, nhưng cô vẫn gật đầu.

Đúng vậy, cái này thì cô nhớ. Bởi vì những điều mà Âu Dương Vô Thần dặn, cô đều khắc ghi trong tâm trí rất kĩ. Anh ấy quả thật từng nhắc nhở cô không được đi vào nhà thờ Siena, dù cho là tham quan cũng không được.

Kỳ Ân mím môi, nói tiếp:

- Cậu chủ không muốn cô tới đây, là bởi vì nhà thờ Siena chính là nơi diễn ra giao dịch của bọn Mafia, cũng là nơi mà mà nhóm của ngài ấy làm nhiệm vụ.

- Vốn dĩ tôi cũng không biết chuyện này, bởi vì cậu chủ sợ tôi sẽ nói cho cô biết nên giữ kín không chịu tiết lộ, tuy nhiên tình cờ tôi đã nghe thấy nhóm ngài ấy bàn kế hoạch, mới biết được điều khủng khiếp ấy.


- Khi Nhị tiểu thư chắc chắn nơi này là thư viện Piccolómini Frescoes, thuộc nhà thờ Siena, tôi đã rất bất ngờ, nhưng nhiều hơn đó là sự sợ hãi. Vậy nên, tôi mới muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

Âu Dương Thiên Thiên như đứng hình, bất động không lên tiếng, cô lắc đầu, lẩm bẩm:

- Không thể nào.... sao có thể là nơi này.... chúng ta sao có thể vào hang ổ của Mafia được chứ.

Kỳ Ân cắn răng, tiến lại cầm lấy tay của cô, nói:

- Nhị tiểu thư, đây là sự thật, cô đừng phủ nhận nữa. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm cách thoát khỏi nơi này.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, không đáp lại. Cô đảo mắt trong đầu hỗn loạn những suy nghĩ. Sau một lúc, cô đột nhiên lên tiếng:

- Không đúng... nếu như đây là hang ổ của bọn Mafia, vậy thì đám sát thủ đã bắt chúng ta tới đây... chúng là của người khác. Chúng có mục đích, ở đằng sau chúng nhất định có người giật dây.

Kỳ Ân gật đầu, trả nói tiếp:

- Đúng vậy, đám sát thủ đó là có mục đích, chính người đứng sau bọn chúng đã bày ra việc này, bà ta muốn dồn cô vào chỗ chết.

Lời Kỳ Ân vừa dứt, Âu Dương Thiên Thiên liền nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc hỏi:

- Bà ta? Sao cô biết người đứng đằng sau chuyện này là phụ nữ?

- Không lẽ... Kỳ Ân, cô biết người đó là ai sao?

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận