Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Câu hỏi của Kỳ Ân khiến Âu Dương Thiên Thiên khựng lại, cô chớp đôi mắt trong suốt, cứng nhắc quay đầu nhìn người phụ nữ.

Kỳ Ân cũng nhìn cô, lên tiếng:

- Nhị tiểu thư, cô vì cậu chủ, chấp nhận truyền nhiều máu như vậy, thậm chí đã vượt quá giới hạn cũng không chịu dừng lại. Tại sao thế?

- Cô vừa tỉnh lại câu đầu tiên hỏi tôi là cậu chủ như thế nào rồi, vì sao không phải là cô như thế nào rồi? Nhị tiểu thư, cô đã mất máu đến mức nguy hiểm cả tính mạng cô biết không? Tại sao cô lại không quan tâm đến mình, thay vì cậu chủ chứ?

- Ngay cả khi tôi đã nói rằng tình hình của cậu chủ ổn thì cô vẫn muốn tự mình chạy đi xem xét, muốn chắc chắn, muốn nhìn tận mắt mới tin, tại sao cô lại sợ hãi như vậy?

Những câu hỏi của Kỳ Ân lọt vào tai Âu Dương Thiên Thiên, khiến lồng ngực cô run lên, không biết vì lí do gì, mà ngay đến cả một lời đáp cô cũng không thể mở miệng phản bác.

Kỳ Ân mím môi, chậm rãi nói:

- Nhị tiểu thư, cô không cần phải trả lời tôi tất cả những câu hỏi đó, cô chỉ cần nói cho tôi biết. Có phải.... cô nảy sinh tình cảm với cậu chủ rồi đúng không? Không phải thứ tình cảm anh em, mà là cảm xúc giữa nam và nữ. Cô thích cậu chủ rồi, đúng chứ?


Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt nhìn Kỳ Ân, thế nhưng cũng chỉ nhìn như vậy, không hề trả lời. Vài giây sau, cô quay đầu, chạy đi mất.....

========================

Tìm đến căn phòng của Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Thiên Thiên đi vào trong, cô nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường, khuôn mặt đã có chút huyết sắc, hơi thở cũng trở nên đều đặn, bất giác thở hắt ra một hơi.

Ngồi bệt xuống ghế, cô cầm lấy tay người đàn ông, nắm chặt nó, rồi tựa tay anh vào trán mình, nhắm mắt lại.

Âu Dương Vô Thần, thật may mắn là anh còn sống. Anh không chết, anh không rời bỏ tôi.

Tốt quá rồi, thật tốt quá rồi!!!

Cảm tạ Trời Phật đã không mang anh đi, cảm tạ tất cả.


Âu Dương Thiên Thiên không ngừng lẩm bẩm những lời cảm ơn trong đầu, thế nhưng, càng như vậy thì không hiểu sao cô lại càng cảm thấy đau lòng.

Cuối cùng, một giọt nước mắt không thể kiềm nén được cũng rơi xuống. Cô đã sợ hãi, nhưng không thể khóc, vì đó là lúc anh nguy hiểm nhất. Nhưng mà bây giờ anh bình an rồi, những nín nhịn chịu đựng đó đều như đê vỡ, ồ ạt xông ra khỏi cảm xúc của cô, không cách nào ngăn cản được.

Âu Dương Thiên Thiên khóc trong cái nắm tay của Âu Dương Vô Thần, nước mắt cô ấm nóng chạm vào da thịt anh, trong suốt và chân thành.

Âu Dương Thiên Thiên hoàn toàn chìm đắm vào cảm xúc của mình, tuyệt nhiên không để ý đến điều này đã bị một người khác thấy được.

Elena đứng bên ngoài, cô chớp ánh mắt đen láy nhìn cô gái đang khóc bên trong đó, mím môi không lên tiếng.

Một lúc sau, cô quay đầu lại, đứng dựa vào chiếc cửa, ngước đầu nhìn lên trên.

Phelan, nếu là em của lúc trước, có lẽ sẽ chạy vào đó và mắng cô ta một trận.

"Khóc cái gì mà khóc chứ? Anh ấy không phải không sao rồi ư? Cô muốn trù anh ấy có chuyện hay sao mà khóc?"

Em bây giờ vẫn là em nhưng mà.... tại sao lại không thể làm điều đó được nữa nhỉ? Đến việc bước chân vào trong đó thôi, em cũng đã biết... mình chẳng thể làm được... Là không đủ dũng khí…. Hay là….. tại vì cô gái đó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận