Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên vừa nói xong, Kỳ Ân liền lên tiếng:

- Nhưng mà, Nhị tiểu thư, cô đang....

- Để Elsa thực hiện đi, chỉ còn một viên đạn ở bắp chân trái mà thôi, cô ấy đã thấy tôi làm rồi. - Cắt ngang lời của người phụ nữ, Âu Dương Thiên Thiên nhanh chóng dùng bông băng quấn lại vết thương của Âu Dương Vô Thần. Sau đó tự động lấy dây truyền máu trong hộp cứu thương, cắm vào tay người đàn ông.

Vén tay áo lên, Âu Dương Thiên Thiên dùng sức căng cơ, rồi nhờ Lily tìm kiếm mạch máu của mình, trực tiếp găm ghim vào. Hành động của cô nhanh đến mức những người đứng ở đó đang ngạc nhiên cũng không kịp phản ứng.

Dòng máu đỏ tươi bắt đầu truyền từ cơ thể cô gái sang cho Âu Dương Vô Thần. Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, nhìn về phía Elsa, lên tiếng:

- Cô thấy những gì tôi đã làm rồi đúng chứ? Bây giờ hãy làm đi, thay tôi.

Thân thể Âu Dương Vô Thần không còn co giật nữa, Elsa cũng thuận thế buông tay ra, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên, gọi nhỏ:

- Nhị tiểu thư....


- Đừng sợ, tôi sẽ giúp cô, chỉ cần làm theo lời tôi là được. - Nhìn ra sự lo lắng của Elsa, Âu Dương Thiên Thiên liền trấn an cô.

Nuốt một ngụm nước bọt, cô gái gật đầu, vài giây sau thì quay người lại rửa tay, mang găng y tế vào.

Cầm chiếc dao dính đầy máu lên, Elsa cắn chặt môi, từ từ đưa gần đến vết thương cuối cùng của người đàn ông.

- Chậm thôi.... rạch ở đó là được rồi... sâu một chút, càng nhìn thấy viên đạn rõ càng tốt. - Âu Dương Thiên Thiên nhẹ nhàng chỉ bảo.

Kỳ Ân và đám người chăm chú dõi theo, đến Lily và Eira nhìn qua màn hình cũng hồi hộp không ngớt.

"Phut" - Máu từ vết thương bắn lên mặt của Elsa, khiến cô ấy sợ hãi hét một tiếng "A".

Đám người giật mình bởi tiếng la lớn của cô, nhưng Âu Dương Thiên Thiên thì không, cô nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn, lau vết máu trên mặt cho Elsa, hạ giọng nói:

- Không sao đâu, chỉ là phản ứng bình thường thôi. Tôi lau nó đi rồi. Cô tiếp tục đi.


Môi Elsa có chút run rẩy, không chủ động nuốt một ngụm nước bọt. Cô gật đầu, tay tiếp tục di chuyển theo lời của Âu Dương Thiên Thiên.

Elsa đi theo Âu Dương Vô Thần đã bao nhiêu năm, từng cùng anh làm nhiều nhiệm vụ khó khăn, máu không phải chưa thấy qua, nhưng mà.... đây là lần đầu tiên cô thấy sợ hãi nó như vậy.

Đứng ở nơi này, trực tiếp róc vào da thịt của người khác, bản thân lại không phải là bác sĩ, cảm giác thật sự kinh khủng.

Cô bây giờ mới hiểu vì sao Âu Dương Thiên Thiên lại làm mặt lạnh trong suốt cả quá trình xử lý vết thương cho cậu chủ như vậy, Bởi vì, nếu không tự mình khống chế bản thân, trấn an tinh thần thật bình tĩnh, thì căn bản sẽ không làm được nó.

Máu, da thịt, tiếng va chạm.... vừa nhìn vừa nghe, thật sự rất đáng sợ. Bản thân người cầm dao mổ mà không bình tĩnh thì chắc chắn sẽ làm hỏng mọi việc, đừng nói là gắp đạn ra, sơ xẩy có thể khiến vết thương này trầm trọng hơn.

Âu Dương Thiên Thiên chưa từng làm việc này, cô ấy thực sự can đảm đến mức nào mới xử lý hết từng ấy vết thương chứ?

Elsa mím môi, cô siết chặt tay, cố gắng thở đều đặn, rồi tiếp tục di chuyển dao cắt đến phần viên đạn.

Elena ở phía xa đưa mắt nhìn sang, cô đã thấy Âu Dương Thiên Thiên chủ động truyền máu cho Âu Dương Vô Thần.

Nhìn đường dây máu chảy dài, đôi con ngươi cô đen láy. Thu tay lại, Elena ngồi im trên giường, không bước xuống nước.

Âu Dương Thiên Thiên.... cô......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận