Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Cuộc họp kết thúc ngay sau đó vài phút, đám người chia nhau trở về phòng, nét mặt của họ đều rất nặng nề, mang đầy tâm sự.

Âu Dương Vô Thần đi ra khỏi thang máy, anh quẹt thẻ rồi mở cửa phòng đi vào trong.

Âu Dương Thiên Thiên đang ngồi trên giường, chăm chú sắp xếp đồ, cô lấy áo của người đàn ông ra xếp vào một chồng, rồi sau đó mới đến đồ của mình.

Nghe tiếng mở cửa, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng quay đầu lại, thế nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì người đàn ông đã đi tới, vươn tay ra ôm chầm lấy cô.

Chớp chớp ánh mắt ngạc nhiên, cô lên tiếng hỏi:

- Âu Dương Vô Thần, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?

Người đàn ông siết chặt vòng tay, không trả lời lại câu hỏi của cô, mà nói:

- Tôi sẽ làm được, em tin tôi chứ?

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, không biết Âu Dương Vô Thần đang nói gì, cô đảo mắt một lượt rồi đáp:

- Tin. Anh rất tài giỏi mà, chuyện gì cũng sẽ giải quyết được thôi.

Người đàn ông nghe cô nói, lần này không trả lời lại, anh nhắm mắt, thở dài một hơi nặng nề.


Thấy tâm trạng Âu Dương Vô Thần dường như không tốt, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không hỏi gì nữa. Cô đưa tay lên cao, ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng rộng lớn.

"...."

Hay rồi, đi một chút về là tâm trạng xấu ngay, bây giờ cô còn phải an ủi anh ta nữa.

Âu Dương Thiên Thiên, lúc trước sao cô có thể yêu người đàn ông tính khí bất thường như thế này chứ? Sáng nắng chiều mưa, đêm tối thì nổi bão, thật chẳng biết đâu mà lần.

Hai người ôm nhau tầm một phút, rồi chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu, hỏi:

- Là ai vậy?

- Thiên Thiên, tôi là Nhược Anh! - Người phụ nữ đứng bên ngoài, nói vọng vào.

Nghe thấy, Âu Dương Thiên Thiên lập tức lên tiếng đáp:

- Chị chờ em một chút.

Nói rồi, cô vỗ lưng người đàn ông, ý muốn anh thả mình ra. Thế nhưng Âu Dương Vô Thần lại không chịu, cứ ôm lì như vậy.

Quá quen thuộc với điều này, Âu Dương Thiên Thiên không nói gì, chỉ thở hắt ra một hơi, sau đó mím môi, cúi người xuống chui ra ngoài.


Âu Dương Vô Thần một thế đứng vòng tay trống không, bất động câm nín: "...."

Cô ấy là chuột sao? Vòng tay nhỏ như vậy cũng chui ra được??

Âu Dương Thiên Thiên đi đến gần phía cửa, cô chỉnh trang lại người mình, rồi mở khóa ra. Thấy Mã Nhược Anh, cô liền hỏi trước:

- Chị đến tìm em có việc gì sao?

Mã Nhược Anh cười mỉm, chậm rãi trả lời:

- Cũng không có gì, lúc nãy chưa chào hỏi em đàng hoàng nên bây giờ đến thôi, nói chuyện với chị một chút được không?

Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, đảo mắt tầm vài giây rồi đáp:

- Được ạ, chị vào trong đi.

Mã Nhược Anh gật đầu, nhấc chân bước vào bên trong. Ánh mắt đột nhiên nhìn thấy Âu Dương Vô Thần đang đứng bất động, cô thắc mắc lên tiếng:

- Vô Thần, cậu đang làm gì vậy?

Người đàn ông bây giờ mới nhúc nhích thân thể, anh cứng nhắc quay người lại nhìn cô, ánh mắt có chút ghét bỏ hỏi:

- Cậu đi ra ngoài không nhìn giờ mà đến sao? Thích tới lúc nào thì tới à?

Mã Nhược Anh tự nhiên bị mắng oan: "...."

Cô còn chưa động vào cậu ta mà? Nổi cáu cái quái gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận