Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Trước câu hỏi đột ngột của cô gái, Âu Dương Vô Thần không lên tiếng trả lời mà hỏi ngược lại:

- Tại sao em không về Âu Dương gia?

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt lạnh nhạt, đáp:

- Tại vì không muốn. Phải có lí do thì tôi mới rời đi chứ, anh không nghĩ vậy sao?

Âu Dương Vô Thần mím môi, anh im lặng tầm vài giây rồi nói:

- Thiên Thiên, không lẽ em muốn đón năm mới một mình ở bên ngoài sao? Những dịp quan trong như vậy, em nên về nhà cùng với gia đình của mình, như vậy sẽ vui hơn.

Lần này đến lượt Âu Dương Thiên Thiên im lặng, cô nhìn người đàn ông, không lên tiếng đáp lại.

Vui ư? Từ lúc cô trở thành Âu Dương Thiên Thiên, sống ở Âu Dương gia, cô chưa hề có một ngày nào vui vẻ ở nơi đó cả.

Nơi đó vừa không phải là gia đình thật của cô, vừa là nơi tối tăm đáng sợ. Không những cha mẹ, mà đến chị em cũng ganh đua lẫn nhau, mặc cho là nguyên nhân gì.

Người ta thường nói ở nhà là bình yên, còn ra ngoài mới phải đối mặt bão tố. Riêng cô thì thấy ngược lại, ở trong nơi được gọi là "nhà", cô chỉ toàn gặp bão tố dữ dội mà thôi, còn khi ra ngoài sống một thời gian như vậy, cô lại cảm thấy bình yên thoải mái hơn.

Không mẹ kế, không chị em kế, không ganh đua, không chiếm đoạt, mọi thứ đều thật bình thường.


Âu Dương Vô Thần thấy cô im lặng, liền lên tiếng nói:

- Việc đưa em về nhà là ba trực tiếp nhờ tôi, nên tôi không thể từ chối được.

"...."

Vậy ra là cô đang làm khó anh sao?

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt bình tĩnh, cô hít vào một hơi, lắc đầu đáp:

- Dù anh có nói gì, thì tôi cũng sẽ không về Âu Dương gia đâu, anh muốn thì về một mình đi.

Dứt lời, cô vươn tay cầm ly sữa uống một ngụm, sau đó đứng dậy, nói:

- Tôi ăn xong rồi, anh cứ dùng tiếp tự nhiên, tôi về phòng trước.

Nói xong, cô xoay người, nhấc chân muốn rời đi. Đúng lúc này, từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi:

- Âu Dương Thiên Thiên!

Tiếng gọi của người đàn ông làm bước chân của cô gái dừng lại, nhưng cô không quay đầu.


Âu Dương Vô Thần mím môi, nói với giọng trầm thấp:

- Đừng sợ bất cứ thứ gì hết, em không phải đi một mình đâu, tôi sẽ cùng em trở về.

========================

Tại Âu Dương gia, trong thư phòng của người đàn ông,

Âu Dương Chấn Đông nhìn chiếc điện thoại trên tay mình, lên tiếng;

- Những lời cậu nói là thật chứ?

Lúc này, một người đàn ông khác mang đồ màu đen đứng đằng sau lưng của Âu Dương Chấn Đông, cúi đầu đáp:

- Dạ, lão gia. Nhị tiểu thư quả thật đang ở chung một khách sạn với Đại thiếu gia, thông tin này do đích thân Kiếm Tử báo với tôi.

Âu Dương Chấn Đông nghe xong, nét mặt liền trở nên âm trầm.

Lúc nãy, Vô Thần đã nói không biết chuyện Thiên Thiên rời khỏi Âu Dương gia, nhưng với khả năng của nó, sao có thể không biết con bé đang ở chung khách sạn với nó chứ?

Là Vô Thần không biết thật, hay.... cố tình không biết? Hoặc thậm chí có thể là.... nó đang nói dối?

Người đàn ông đứng phía sau thấy vẻ mặt Âu Dương Chấn Đông trầm ngâm, liền lên tiếng gọi;

- Lão gia, ngài tính làm gì tiếp theo đây?

"...."

Thế nhưng, đáp lại người đàn ông là một khoảng không gian im lặng không chút tiếng động. Âu Dương Chấn Đông không nói gì, ngồi yên trên ghế. Chỉ có bàn tay là nhẹ nhàng nắm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận