Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên nghe tiếng gọi mình, ngay lập tức nhìn sang, chợt thấy khuôn mặt thân quen đang đứng xếp một hàng dài, cô thảng thốt lên tiếng:

- Kỳ Ân? Một... một đám các người.... sao lại ở đây?

Người phụ nữ nhìn cô cười lễ phép, đáp:

- Chào buổi sáng, Nhị tiểu thư. Cô đã đói chưa? Chúng tôi đã chuẩn bị bữa ăn xong rồi, cô có thể dùng ngay.

Âu Dương Thiên Thiên xua tay, nhíu mày hỏi:

- Không, khoan ăn đã, tôi đang hỏi các người mà? Không... không phải các người đang làm việc ở biệt thự tại Bắc Kinh sao? Thế nào lại ở đây rồi?

Kỳ Ân chớp ánh mắt bình tĩnh, trả lời:

- Nhị tiểu thư, tôi đã từng nói cậu chủ ở đâu thì chúng tôi ở đó mà, cô nên tập làm quen với việc sẽ gặp mặt chúng tôi thường xuyên hơn trong tương lai đi.

Âu Dương Thiên Thiên: "....."


Hay, hay thật chứ! Ban đầu là Thượng Hải, tiếp đến là Bắc Kinh, bây giờ thì tới Mỹ luôn rồi.

Bộ đám đó là người hầu di động hay sao chứ? Đi đâu cũng gặp hết.

À mà, Âu Dương Vô Thần có nhiều nhà như vậy, nếu đám người hầu này thường xuyên phải "di chuyển" đi theo anh ta, thế thì những nơi còn lại do ai quản chứ? Rồi ai quét dọn?

Khó hiểu thật ạ!

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cô liếc người đàn ông bên kia đang ngồi vào bàn ăn trước bữa sáng, sờ sờ mũi mình, lên tiếng:

- Các người vất vả như vậy sao, chạy qua chạy lại như thế, chắc là mệt lắm, anh hai có trả tiền cho các người nhiều không, nếu như ít quá thì cứ nói tôi, tôi sẽ nói anh ấy tăng lương lên!

Kỳ Ân cùng đám người hầu nghe vậy, vừa cảm kích vừa xúc động, lần đầu tiên nghe có người hỏi bọn họ làm việc có mệt không, hơn nữa lại còn xuất phát từ một tiểu thư danh môn, điều này... thật sự rất khác biệt.

Kỳ Ân dùng ánh mắt năm phần thương yêu nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lắc đầu nói:

- Nhị tiểu thư, cô không cần lo vấn đề này, tiền lương của chúng tôi rất ổn.


Âu Dương Thiên thiên nghe thấy, mím môi hỏi nhỏ:

- Thật chứ? Nếu như ít quá thì chị cứ nói với tôi, không cần phải sợ đâu!

Lần này, Kỳ Ân trực tiếp bật cười, gật đầu đáp:

- Thật mà, Nhị tiểu thư. Tiền lương của mỗi người chúng tôi trung bình 1 năm hơn 100 nghìn USD*, so với nhiều nơi, đây là mức giá rất cao rồi!

*100 ngàn USD: Bằng hai tỷ, ba trăm hai mươi lăm triệu, năm trăm nghìn đồng tiền Việt.

Âu Dương Thiên Thiên nghe đến đây,ngạc nhiên đến mức thốt lên:

- Cái gì? 100 nghìn USD?

"...."

Vãi nồi!!! Con số khủng như vậy sao? Từ khi nào cái nghề này lại được trả nhiều tiền như thế chứ?

Hóa ra một tháng làm việc của bọn họ còn cao hơn gấp mấy lần 1 năm làm việc của cô cộng lại nữa, trời ạ, công bằng không?

Âu Dương Thiên Thiên liếc một phát về phía người đàn ông đang ngồi ăn, cô nhìn anh ta, đột nhiên hét lớn:

- Âu Dương Vô Thần, tôi cũng muốn làm người hầu của anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận