Chiếc xe chạy vụt trong bóng đêm, xuyên thẳng qua những đám mây dày đặc của bóng tối, tiến thẳng về phía trước không kiệng nệ bất cứ ai.
Ngồi trong xe, Âu Dương Vô Thần ôm lấy thân thể của Âu Dương Thiên Thiên, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đang đỏ rực của cô, trong lòng cảm thấy bực bội không thôi.
Cái cô ngốc này, tại sao không chịu để ý một chút mà ăn chứ? Thứ gì cũng cho vạ vào miệng được như thế, không sợ ngộ độc mà chết à?
Đã có vết thương thì chí ít cũng nên kiêng nệ một tí, đằng này lại cứ ăn thoải mái như vậy, coi mạng sống của mình là trò đàu chắc?
Nỗi khó chịu trong lòng càng dâng lên, Âu Dương Vô Thần càng cảm thấy mình vô lí. Mặc dù biết là Âu Dương Thiên Thiên cũng không biết gì nên mới ăn vô tội vạ như thế nhưng mà.... vẫn không thể tha thứ cho sự sơ suất nhỏ đó được.
Cảm giác thật....bức rức!!
Người tài xế phóng chiếc xe nhanh hết mức, vài phút sau, liền dừng lại trước cổng bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh.
Âu Dương Vô Thần ôm lấy thân thể Âu Dương Thiên Thiên lao xuống xe, anh đi nhanh vào trong, ngay lập tức một đoàn bác sĩ tiến tới, cúi đầu chào hỏi;
- Âu tổng!
Âu Dương Vô Thần không để ý đến họ, anh đặt thân thể Âu Dương Thiên Thiên lên chiếc giường gần đó nhất, rồi nói tóm gọn với tốc độ nhanh:
- Vết thương bị nhiễm trùng, dẫn đến sốt, các người mau nghĩ cách chữa cho cô ta!
Đám người có mặt ở đó ngây ra vài giây, rồi nhanh chóng đi tới, mở vết băng trên trán của Âu Dương Thiên Thiên ra. Thấy vết thương sưng tấy, nhìn nhau một lượt, liền lên tiếng:
- Âu tổng, vết thương này bị nhiễm trùng không nặng, chỉ cần tiêm một ít thuốc là sẽ giảm sốt ngay thôi.
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, ngay lập tức đồng ý, nói:
- Vậy thì tiêm mau đi!
Dứt lời, đám bác sĩ xoay người cong chân chạy đi lấy thuốc, ai nấy đều tỏ ra vội vã, tuyệt đối không giống với tác phong khám bệnh thường ngày.
Đúng lúc này, Âu Dương Thiên Thiên đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, cô khó khăn thở gấp, lên tiếng:
- Anh hai.. em không tiêm... em... không muốn tiêm...
Người đàn ông nghe thấy tiếng thều thào phát ra, liền tiến đến gần chỗ cô, anh nhíu mày, hỏi:
- Âu Dương Thiên Thiên, cô nói gì?
Người con gái chớp ánh mắt, nói lại một lần nữa:
- Em... không muốn tiêm... em sợ...
Đúng lúc này, đám bác sĩ vừa lấy thuốc và kim tiêm tới, bọn họ bơm thuốc vào cây tiêm, chuẩn bị sẵn sàng để làm cho Âu Dương Thiên Thiên.
Thế nhưng, đột nhiên Âu Dương Vô Thần ngoảnh mặt lên nhìn bọn họ, ngang nhên thốt ra 1 câu:
- Không được dùng tiêm!
Đám bác sĩ: "...."
???
Không phải mới lúc nãy còn hối dùng tiêm nhanh lên ư? Tư nhiên bây giờ không cho dùng tiêm?
Anh ta bị bệnh à??
Rốt cuộc có dùng tiêm hay không đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...