Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên về phòng mình, cô nằm ườn lên giường, nghĩ về những câu nói của Âu Dương Vô Thần. Thế nhưng, càng nghĩ lại chỉ càng thêm rối rắm, không cách nào tự gỡ ra được.

Suy nghĩ lung tung một hồi, cô ngồi bật dậy, móc điện thoại từ trong túi ra, nhắn một vài tin nhắn cho ba mình. Đại khái là nói cô đột nhiên muốn đi du lịch, chơi thêm vòng quanh thế giới cho sang, thế nên sẽ không về nhà một thời gian.

Thôi kệ, biện đại lí do là được mà, dù sao cũng cùng 1 mục đích, quá trình là không quan trọng.

Làm xong, cô vứt chiếc điện thoại qua 1 bên, nằm ườn tiếp 1 lần nữa xuống giường.

Haizzz, Âu Dương Thiên Thiên ơi là Âu Dương Thiên Thiên, sống một cuộc sống của thiên kim như cô, thật sự là không dễ dàng mà.

Vừa phải lo việc gia đình, vừa phải lo việc thừa kế, đến chuyện tình yêu cũng tính qua tính lại mấy lần, đặc biệt là nợ.

Đúng, chính là cái này! Nợ trong ngân hàng vẫn còn chưa trả, không biết lãi lên tới mấy con số 0 rồi đây?

"...."


Khoan đã.... hình như... cô quên cái gì đó mất tiêu rồi.

Nhắc tới tiền mới nhớ..... Đường gia trả tiền cho cô chưa vậy?

Từ hôm cô cảnh cáo Đường Gia Ân tới giờ vẫn chưa kiểm tra thẻ lại nữa. Chết tiệt, ngày mai phải đi ra ngân hàng xem sao, nếu như bà ta chưa trả, cô sẽ không khoan nhượng thứ gì nữa. Trực tiếp ném ra ngoài cho biết mặt!

Hừ, nhưng cũng phải đợi vết thương này khỏi hẳn đã, cũng không thể đem bản mặt mang sẹo thế này tới đó đòi tiền được.

Âu Dương Thiên Thiên lẩm bẩm một hồi, đột nhiên cô xuýt xoa, đưa một tay lên sờ vào trán mình:

- A~ sao mà ngứa thế này.....

- -----------...-------------...-------------


Âu Dương Vô Thần ngồi trong phòng, anh chậm rãi vừa uống cafe mà Kỳ Ân mang lên từ 4 tiếng trước, vừa xem xét công việc qua máy tính bảng.

Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình, ánh mắt anh đảo qua đảo lại liên tục, đôi lúc, giữa ấn đường còn hay nhíu chặt lại, tựa như đang suy nghĩ.

Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua. Cho đến khi mắt Âu Dương Vô Thần không còn chịu đựng được nữa, anh mới buông máy tính bảng ra, lúc này, công việc cũng coi như đã giải quyết xong.

Ngồi dựa đầu ra sau ghế, Âu Dương Vô Thần nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng chỉ tầm vài giây, anh lại mở mắt ra lại. Liếc nhìn về phía đồng hồ một chút, bây giờ kim dài đã điểm 1h sáng rồi.

Nhớ đến ai đó, anh đột nhiên đứng dậy, xoay người đứng đối diện với tấm kính trong suốt đằng sau. Nhìn bóng mình phản chiếu qua lớp gương, tâm trạng anh càng chùng xuống.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên. Âu Dương Vô Thần lấy di động từ trong túi ra, là một dòng tin nhắn mail được gửi tới từ Mã Nhược Anh vài giờ trước.

Phải rồi, anh cài đặt chặn thông báo mail trong lúc làm việc, lúc nãy mới mở ra, có lẽ đây là lời nhắc lại.

"- Vô Thần, lúc chiều tôi nói cậu có nghe không? Sợ cậu không nghe được nên tôi nhắn mail nhắc lại cậu, Thiên Thiên tạm thời không ăn được hải sản nhé, đừng cho cô ấy ăn bất cứ thứ gì, nếu không sẽ bị nhiễm trùng, dễ sốt lắm đấy! "

Từng chữ lọt vào mắt Âu Dương Vô Thần, khiến mày anh nhíu lại. Trong trí óc liền hoạt động, nhanh chóng nhớ lại những gì anh đã thấy trong bữa ăn.

Tức thì, thân ảnh anh nhanh như chớp lao ra khỏi căn phòng.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui