Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của vài giờ sau, cô lờ mờ mở mắt khi nghe thấy những tiếng động nhỏ phát ra xung quanh.
Chớp chớp mắt mấy cái, cô phát hiện trần nhà trước mặt có chút khác so với phòng của mình.
Đây là đâu? Nhìn không giống với bệnh viện, hơn nữa, cách bài trí cũng rất khác so với Âu Dương gia.
Đầu đột nhiên truyền đến cơn đau, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên đỡ trán, cô nhíu mày, chống người muốn ngồi dậy.
- Đừng động đậy, cô vẫn còn yếu đấy! - Lúc này, từ bên cạnh liền truyền sang một tiếng nói, khiến Âu Dương Thiên Thiên giật mình nhìn qua.
Khi thấy một người phụ nữ đang lục lọi tủ thuốc, cô theo bản năng hỏi:
- Cô là ai?
Người phụ nữ mang áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc quần rin cùng màu, mái tóc đen tuyền được cột cao phía sau, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, cả người toát ra khí chất thanh tao.
Người này... nhìn vào liền nghĩ ngay đến bác sĩ.
Người phụ nữ liếc mắt về phía Âu Dương Thiên Thiên, nghe câu hỏi, hơi cười trả lời:
- Tôi là bác sĩ riêng của người đã mang em tới đây. Lần đầu tiên thấy anh ta hoảng hốt mang một cô gái đến chỗ tôi khám bệnh như vậy, đuổi biết bao nhiêu là khách, mất biết bao nhiêu là tiền của tôi.
Âu Dương Thiên Thiên: "...."
Sorry!
Vừa nói, người phụ nữ vừa bóc ra một nhúm thuốc, cô ta cầm theo ly nước, tiến tới chỗ của Âu Dương Thiên Thiên.
Cô bình tĩnh nhận lấy, không nói gì, chỉ cho thuốc vào miệng rồi một hơi nuốt sạch.
Người phụ nữ ngạc nhiên, hai mắt chớp chớp nhìn, có chút bất ngờ hỏi:
- Tôi vẫn chưa nói cho em biết đây là thuốc gì. Cứ như vậy mà uống, không sợ sao?
Âu Dương Thiên Thiên đặt ly lên bàn, chậm rãi đáp:
- Nghe nhiều làm gì, chỉ cần biết nó giúp cơ thể tôi thấy tốt hơn là được.
Người phụ nữ: "...."
Nói gì bất cần dữ vậy? Lỡ như cô bốc trúng thuốc bậy khác thật thì sao?
Không chịu nghe trước mà cứ uống hết như vậy, sao giống tên nào đó hay điều trị chỗ cô quá!
Âu Dương Thiên Thiên xoa đầu, cô quay qua nhìn người phụ nữ, lên tiếng:
- Âu Dương Vô Thần là người đưa tôi đến đây phải không? Anh ấy đâu?
Người phụ nữ nghe xong, ánh mắt lại tăng thêm phần ngạc nhiên, im lặng không đáp lại.
Thấy cô ta như vậy, Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi tiếp:
- Cô sao vậy?
Tự nhiên nhìn chằm chằm mãi, còn không chịu trả lời. Bà chị này bị gì thế?
Lúc này, người phụ nữ đột nhiên bật dậy, vỗ hai tay vào nhau, bật thốt lên:
- Đúng rồi! Em chính là bạn gái của cậu ta phải không?
Âu Dương Thiên Thiên hoảng hồn, cô bị động tác của người phụ nữ làm cho giật mình, người hơi ngã qua một bên, hết hồn nhìn cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...