Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Tống Dật Nhiên như đứng hình, anh ta trợn mắt, hét:

- Tao không có! Tao không hề làm gì hết, mày không có chứng cứ thì đừng đổ oan cho tao!

Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên bật cười, thân ảnh người đàn ông phản chiếu qua chiếc kinh trước mắt cô, sự lạnh lẽo càng tỏa ra nhiều phần.

- Chứng cứ? Tôi cần gì thứ đó chứ. Tôi... có rất nhiều cách để anh tự nói ra sự thật, Tống Dật Nhiên!

Dứt lời, cô đi chậm rãi từng bước đến gần chỗ của người đàn ông, khi tới trước măt anh ta, cô hơi cúi đầu, thì thầm vào tai Tống Dật Nhiên, khẽ lên tiếng:

- Đừng chối oan ức như vậy, em sẽ đau lòng lắm, chồng à!

Lời cô vừa thốt ra, khuôn mặt Tống Dật Nhiên liền xanh mét, anh ta mở to mắt, không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy.

Âu Dương Thiên Thiên cười thầm, tiếp tục nói:


- Ngày hôm đó, anh đứng run rẩy nhìn tôi, có từng nghĩ đến ngày hôm nay cũng run rẩy khi tôi nhìn anh không? Tôi đã đau đớn và quằn quại đến chết, còn anh thì.... không hề có ý muốn cứu tôi, Tống Dật Nhiên, 6 năm chung sống, tôi đã không biết anh là loại người thấy chết không cứu như vậy đấy!

Lời càng nói ra, nét mặt Tống Dật Nhiên càng khủng hoảng, ánh mắt anh ta run rẩy, thân thể cũng run lên lợi hại.

Từ cách gọi... "chồng à"... cho đến sự việc ngày hôm đó.... 6 năm.....chung sống....

A.....a.....a..... ma quỷ, những lời nói này, cô ta làm thế nào có thể biết được!!!

Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, giọng càng thêm lạnh tanh:

- Tống Dật Nhiên, anh vẫn nghĩ tôi còn là con nhóc ngây thơ mười mấy năm trước tin lời anh nói sao? Đừng ngu ngốc như vậy, tôi đã thọ 31 tuổi rồi!

Dứt lời, cô rời khỏi tai của Tống Dật Nhiên, đứng từ trên cao, mỉm cười nhìn anh ta một cách khinh bỉ.


Đầu óc Tống Dật Nhiên quay cuồng, gần như đã bị Âu Dương Thiên Thiên dọa tới hồn phi phách lạc.

Nhìn vào cô gái toàn thân màu đen, Tống Dật Nhiên như nhìn thấy bóng dáng người vợ quá cố của mình, anh ta điên cuồng lắc đầu, la hét:

- Không phải, không phải, là do lỗi của cô, là cô đã tự chạy ra ngoài đường, là cô đã tự đâm vào chiếc xe đó, không phải lỗi do tôi, không phải lỗi do tôi!

Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu, cô nhướn môi, hỏi:

- Anh Tống, anh đang nói gì vậy? Tôi không phải Đàm Gia Hi, cô ấy đã chết rồi.

Dứt lời, ánh mắt Tống Dật Nhiên càng thêm điên loạn, anh ta vươn tay chỉ vào nền đất, quát:

- Đúng vậy, cô nói rất đúng, cô ta đã chết rồi! Đàm Gia Hi đã chết rồi! Chính mắt tôi đã thấy cô ta chết mà.

- Cô ta nằm đó, nằm ngay đó, đầy máu và trợn mắt nhìn tôi, tôi đã rất hoảng sợ, tôi không biết làm gì cả, tôi không biết làm gì cả.

Nói rồi, Tống Dật Nhiên đưa hai tay lên nhìn, không biết anh ta đã nhìn thấy gì mà hoảng hốt lùi về sau, nói:

- Tôi không hề giết cô ta, là cô ta đã tự chạy ra đó để ô tô đâm vào, tôi không làm gì cả, không làm gì cả……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận