Editor: Lợn + Beta: DH
Cố Thanh Mâu mơ hồ cảm thấy ngực mình đau đớn. Có thể do đột nhiên có người xuất hiện gây ra cảnh giác đột ngột, hoặc là do bóng ma tâm lý. Bây giờ cô không chỉ cảm thấy ngực đau nhói, mà cho dù cô làm gì cũng cảm thấy đau đớn, biểu cảm trên mặt có chút kỳ quái. Cố Thanh Mâu thậm chí không thèm để ý đến bộ chén đĩa của mình rơi dưới đất, mà chỉ nhìn tròng trọc vào người phía trước.
Bất kể ở đâu, luôn có thể gặp phải người đó, cô không biết có nên gọi anh ta là âm hồn không tan hay không?
"???" 115 cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không, nó cảm thấy nó đang bị hoang tưởng rồi, người trước mặt này... sao lại xuất hiện ở đây được? Hơn nữa bộ dáng như vậy khiến cho người ta có một loại cảm giác vừa xa lạ lại cảm giác quen thuộc. Quen thuộc gương mặt này, ngũ quan không thay đổi, xa lạ cũng là bởi vì gương mặt này, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó nhưng lại mang cho người ta cảm giác hoàn toàn khác.
"Thanh Mâu, em sao vậy?" Cố Ẩn vỗ nhẹ lên vai Cố Thanh Mâu, thấy trên mặt em gái thoáng qua tia kinh ngạc hiếm có, anh không khỏi có chút buồn cười, sau đó nhìn người đàn ông đứng ở cửa, lại nhìn em gái mình, nửa đùa nửa thật mở miệng nói.
"Mặc dù anh biết cậu ta là người đẹp trai nhất trong số chúng ta, nhưng Thanh Mâu, em cũng không thể bên nặng bên nhẹ như vậy. Chẳng lẽ anh hai em khó coi lắm sao?"
"Anh, vị này là?" Cố Thanh Mâu mới tỉnh hồn sau phút kinh ngạc thoáng qua, nhanh chóng ổn định cảm xúc, nhìn người đàn ông đứng ở cửa, chờ đợi Cố Ẩn giới thiệu.
"Đây là khách quý của chúng ta, Mộ Chỉ Dạ." Cố Ẩn mở miệng, giới thiệu tên Mộ Chỉ Dạ. Vừa nghe thấy tên người này, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, bọn họ khá kinh ngạc, vậy mà Mộ Chỉ Dạ lại xuất hiện ở đây, Mộ Chỉ Dạ ở Kinh Thành...là người rất có danh tiếng, cũng vô cùng thần bí.
Cố Thanh Mâu cũng vậy... Rơi vào yên tĩnh, không sai, người trước mặt chính là Mộ Chỉ Dạ.
Mộ Chỉ Dạ nghe Cố Ẩn đích thân giới thiệu, đôi mắt khẽ chuyển động, khẽ cúi đầu xem như là chào hỏi với tất cả mọi người, hơi thở trầm ổn, đối nhân xử thế vẫn là rất tốt. Đôi mắt phượng của anh hơi híp lại, liếc về phía Cố Thanh Mâu, sau đó lại nhanh chóng rời đi, không có bất kỳ biểu hiện khác nào, chẳng qua là đang quan sát mọi người lần đầu gặp, còn mọi người lại kinh ngạc khi nhìn anh như vậy, trừ cái này ra, không có cảm xúc nào khác.
Giống như hai người thật sự là lần đầu tiên gặp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...