Editor: Yến + Beta: Tử Kì
Sau đó, hai người đi theo người phục vụ một đoạn, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng.
Sở dĩ, lầu Tiên Phẩm được nhiều người mong muốn như vậy, đương nhiên là nó có chỗ độc đáo riêng của nó. Thí dụ như ở đây sẽ không cần phải lo lắng rằng mình có thể sẽ bị người khác chụp ảnh, hoặc lộ ra bí mật gì đó, phục vụ khách hàng là tiêu chí đứng đầu, nhưng mà bảo mật cho khách hàng là tiêu chí trọng tâm nhất, nhưng mà quan trọng nhất vẫn là….Các loại hình dịch vụ có ở nơi đây đều rất tốt, chỉ có mọi người không nghĩ tới, chứ không có gì mà ở chỗ này không có cả.
“Ngài khỏe chứ, bạn của ngài đang ở bên trong. Nếu ngài cần chúng tôi giúp đỡ thì hãy nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ tận tâm phục vụ cho ngài.” Người phục vụ dẫn Cố Thanh Mâu cùng Cố Ẩn tới cửa ra vào sau đó liền lui xuống. Cố Ẩn trong tay cầm thẻ đặc chế, mở cửa ra. Người ở bên trong không nhiều, nhìn lướt qua cũng chỉ có bốn người, ba người ngồi một góc không biết đang chơi cái gì, người còn lại ngồi ở một góc khác uống rượu, dường như tâm trạng của anh ta không thoải mái, lông mày cũng nhíu lại khó chịu.
“Cố Ẩn, cậu đến rồi à?”
"Đến đây... Hôm nay chúng ta vì cậu mới về cùng ăn bữa cơm đón gió tẩy trần."
“Ơ, đây chính là em gái cậu phải không? Tên là Cố Thanh Mâu, tôi đoán không sai chứ?” Ba người kia nhao nhao đứng dậy, tới gần Cố Ẩn, cười tủm tỉm chào hoan nghênh Cố Ẩn. Chỉ có mỗi người con trai đang ngồi uống rượu trong góc kia, vẫn như trước cầm chai rượu, uống hết một ly lại một ly, rất rõ ràng là không có tâm trạng để chơi.
Ánh mắt của Cố Ẩn khẽ chuyện, trong mắt anh còn có tia bất đắc dĩ. Sau đó dẫn Cố Thanh Mâu đến gần người con trai này, vỗ vỗ vai anh ta, nói:
“Tên tiểu tử kia, đừng có uống nữa. Để tôi giới thiệu một người cho cậu biết, đây là em gái của tôi Cố Thanh Mâu!”
Chàng trai ngồi trong góc rầu rĩ uống rượu nghe Cố Ẩn nói, cuối cùng cũng có phản ứng.Chính xác mà nói là vì Cố Ẩn nói tên Cố Thanh Mâu nên anh mới có phản ứng, anh buông lỏng tay ra, cái chai trong tay rơi xuống mặt đất kêu loảng xoảng, mảnh vụn thủy tinh hòa cùng với rượu hỗn loạn chảy trên mặt đất. Anh ta ngẩng đầu lên, nỉ non kêu:
“Thanh Mâu…”
Anh nhìn về phía Cố Thanh Mâu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, cuối cùng là sự tuyệt vọng. Anh ta ôm chặt đầu mình, lời nói của anh có chút đắng chát, phảng phất trong đó là lẩm bẩm tự giễu.
“Tôi thật ngu xuẩn, em ấy đã chết…. Chết rồi…”
“....”
Cố Thanh Mâu trầm mặt không nói gì lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt này. Khi người đàn ông này ngẩng đầu, cô đã nhận ra anh ta.
Kiếp trước khi cô còn sống, cũng rất quen thuộc một người. Anh đối với cô rất tốt, vô cùng chăm sóc chu đáo. Hai người ở trong ngành giải trí, có thể nói là ở cùng một chỗ với nhau. Chẳng qua là…. Cô không nghĩ tới, người đàn ông này…. Vậy mà cũng có thể vì cô mà lộ ra vẻ mặt như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...