Editor: Hana + Beta: DH
Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!
Cố Ẩn bước đến một cách tự nhiên và quàng tay lên vai Cố Thanh Mâu. Lúc này anh đã thay ra bộ quân phục. Sự nghiêm túc trên mặt biến mất chỉ còn lại nét trẻ con, trên người mặc áo khoác ngoài giản dị, cả người nhìn đẹp trai dễ gần. Anh mỉm cười nhìn Cố Thanh Mâu.
“Em không đi.” Cố Thanh Mâu trả lời dứt khoát. Cô thu lại ánh mắt, vẫy vẫy tay với Cố Ẩn, tỏ ý là cô không muốn đi. Cô vừa mới xoay người đi liền bị Cố Ẩn kéo ra xe.
“Coi như là em đi cùng với anh hai được không? Mấy tháng này không có tiếp xúc với bên ngoài để làm nhiệm vụ, anh hai của em mệt muốn chết rồi, Thanh Mâu, em không đau lòng sao? Lỡ như anh hai xảy ra vấn đề thật rồi thì làm sao đây?” Cố Ẩn ấn Cố Thanh Mâu vào chỗ ngồi, vừa nói chuyện, vừa cài dây an toàn cho Cố Thanh Mâu.
“Không đau lòng.” Cố Thanh Mâu nhìn kĩ mặt Cố Ẩn vài giây, cuối cùng mở to hai mắt, khoé miệng cong lên, nhanh chóng trả lời.
“...” Cố Ẩn nghe xong mấy lời này của Cố Thanh Mâu, liền đưa tay che ngực. Một bộ dáng như vừa bị em gái yêu quý phản bội.
“Thanh Mâu của chúng ta trưởng thành rồi thì không thương anh hai nữa. Khi còn nhỏ, em còn nói thích nhất là anh hai. Em xem em bây giờ mới lớn thôi đã thay lòng rồi.” Cố Ẩn mở miệng, bộ dáng đau đớn, nhưng mọi động tác không dừng lại, vặn chìa khoá, khởi động xe, trực tiếp lái xe chở Cố Thanh đi.
“...” Cố Thanh Mâu bị giữ lại lúc này không còn cách giãy dụa, tay mở cửa sổ nhìn phong cảnh trên đường, nheo mắt lại, tuỳ ý để gió thổi mái tóc của cô tung bay.
Trên những tấm biển quảng cáo lớn ven đường, có thể nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, gương mặt của Diệp Dật Tuấn, gương mặt của Hướng Ngọc Tuyết, nhìn trông thật cao quý, nhất là sau khi xảy ra những chuyện kia, Cố Thanh Mâu cong khoé môi tỏ vẻ phào phúng.
Những người này luôn tính toán từng bước một.
“Được rồi, chúng ta đến nơi rồi.” Cố Ẩn dừng xe ở một ngôi nhà có kiến trúc cực kì xa hoa cổ điển, anh rút chìa khoá xe ra, mở cửa cho Cố Thanh Mâu xuống xe. Ngay lập tức có người phục vụ tự nhiên tiến đến, nhận lấy chìa khoá trong tay Cố Ẩn, giúp Cố Ẩn đỗ xe vào bãi gửi xe.
Cố Thanh Mâu ngẩng đầu nhìn, bên trên kiến trúc này có bảng tên cực kì rõ ràng, Tiên Phẩm.
Nghe nói cái tên này do ông chủ sau lưng đặt, ngụ ý cũng rất đơn giản, sau khi vào đây ăn những món có vị như trên trời thì có cảm giác các món ăn của thần tiên cũng không ngon bằng được ở đây.
Có thể nói để bước chân được vào Tiên Phẩm, không ai là không có danh phận, địa vị, tiếng tăm xuất chúng. Nơi này đối với nguyên chủ Cố Thanh Mâu thì rất xa lạ, cho đến khi lớn vẫn chưa từng được đến đây, thế nhưng đối với Cố Thanh Mâu cô mà nói, nơi này rất quen thuộc.
Lúc trước cô thường hay đến đây. Chỉ là bây giờ cảm giác có hơi hoảng hốt, cô lại tới đây một lần nữa, chỉ là cô đã không còn là Lạc Thanh Mâu nữa rồi.
“Đi thôi. Anh hai mang em tới đây thư giãn một chút, hôm nay anh có mấy người bạn cũng đi cùng, nhưng em đừng khẩn trương, cũng đừng sợ, anh hai sẽ ở bên cạnh bảo vệ em.” Cố Ẩn nhìn bộ dạng của Cố Thanh Mâu, tưởng rằng Cố Thanh Mâu khẩn trương, anh bước lên phía trước xoa đầu Cố Thanh Mâu, sau đó đưa cô vào trong.
Người phục vụ đứng ngay cửa rất có nhãn lực, dường như nhận ra Cố Ẩn, cung kính dẫn hai người đi vào trong.
“Hai vị khách quý, xin mời vào trong. Anh Cố, bạn bè của ngài đã chờ ở bên trong.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...