Editor: Suru + Beta: Hy
Dáng vẻ bây giờ của Mộ Chỉ Dạ giống đứa trẻ đáng thương vô hại. Mắt phượng của anh hơi mở, nhìn Cố Thanh Mâu. Đôi mắt trong veo, ai nhìn cũng đều biết hiện tại anh đang muốn gì. Ví dụ như: anh không hiểu hành động vừa rồi của mình là sai chỗ nào. Nhìn mặt Cố Thanh Mâu, khẽ mím môi mỏng, khuôn mặt tinh xảo hiện ra trước mắt cô, vẻ mặt cún con làm Cố Thanh Mâu bị kích thích cực mạnh.
"Kí chủ, cô tỉnh táo lại! Đừng bị vẻ đẹp của anh ta mê hoặc!" 115 ở một bên nhắc nhở Cố Thanh Mâu, sợ cô sẽ bị sắc đẹp mê hoặc.
Cố Thanh Mâu nhất thời thanh tỉnh từ trong cái đẹp, xoay mặt đi không nhìn Mộ Chỉ Dạ.
Rất hiển nhiên, hành động của Cố Thanh Mâu cùng Mộ Chỉ Dạ đều rơi vào trong mắt mọi người. Tuy rằng mọi người không rõ hai người kề tai nhau nói chuyện gì, nhưng có thể khẳng định. Trong mắt họ, hành động vừa rồi của hai người đều là đang tự tìm đường chết. Đôi mắt Diệp Dật Tuấn khẽ chuyễn, nhìn Mộ Chỉ Dạ phía trước, giống như nhớ tới chuyện lúc trước Mộ Chỉ Dạ làm, im lặng di chuyển lại gần Hướng Ngọc Tuyết ở phía sau Mộ Chỉ Dạ, cố giữ bản thân bình tĩnh.
Đám người vây quanh không kiên nhẫn được đều đứng lên, hoặc nói cách khác là đang cực kì nổi giận. Hẳn là bọn họ đang cảm thấy Mộ Chỉ Dạ khinh thường mình, bao nhiêu người còn sống đều đứng ở đây. Trên tay cầm vũ khí, vẻ mặt tràn đầy sát khí. Nhưng mà hai người phía trước đang làm gì đây? Ở trước mặt bọn họ ân ân ái ái, coi mọi người ở đây đều là không khí sao?
Bọn chúng chưa bao giờ bị con người xem thường như vậy! Họ không quan tâm gì hết, trực tiếp cầm vũ khí trong tay lao tới phía hai người kia, hành động vô cùng ác liệt. Họ hướng về chỗ hiểm của con người mà động thủ: cổ, ngực. Lý Thiến Nhi cùng Cố Thanh Yến sợ tới mức hét lên, Diệp Dật Tuấn vẫn còn chút võ nhỏ mà miễn cưỡng tiếp được vài chiêu. Nhưng mà đám người này đông hơn bọn họ rất nhiều, từng chiêu đều đánh vào bộ phận quan trọng. Qua mấy lần, Diệp Dật Tuấn bị chém trúng bả vai; Hướng Ngọc Tuyết cố giữ bình tĩnh tránh né nhưng trên người ít nhiều đều bị thương.
Mắt Lý Kiệt Sâm đỏ rực, điên cuồng đánh trả lại. Nhưng mà cuối cùng không còn sức lực đẻ chống đỡ, đám người Cố Thanh Yến thì co rúm người trên mặt đất, la hét kêu gào.
"Hừ!" Mộ Chỉ Dạ vừa mới nghĩ bọn này yếu như gà, giết chúng đều hết sức đơn giản. Không ngờ nhiều người đánh thế, chỉ là tất cả đều... bị Mộ Chỉ Dạ bẻ gãy tay, dao cũng bị cắm ngược vào ngực bọn chúng, máu đỏ bắn ra ngoài, dính lên người Mộ Chỉ Dạ. Mùi máu tươi trên người càng lúc càng nồng đậm.
Đôi mắt phượng hơi nheo lại, mỗi lần cắt đứt mạng sống của những người này, mắt anh cũng không thèm chớp. Dường như một chút cảm giác xót thương đều không có, trong mắt là một mảnh thờ ơ, ai nhìn thấy cũng phải phát lạnh.
Vẻ mặt anh nhàn nhạt cười cười, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Mâu bên cạnh, nháy mắt khôi phục bộ dáng như lúc trước, mở miệng nói:
"Em xem, bọn chúng không giết được em, cũng không giết được tôi."
"Thanh Mâu, sẽ không bị người khác giết."
Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc, cùng lúc đó tay chuyển động, trực tiếp chém sang người bên cạnh đang xông tới.
"Tính mạng Thanh Mâu, là của tôi."
Hôm qua do không đủ like nên chỉ có 1 chương thôi nhé ><
Vẫn như thường lệ: 20 likes, 1120 phiếu, 10 cmts (không spam) đăng 3 - 4 chương.
Mấy hôm nữa mình sẽ bận thi, không đăng chương được, thi xong mình sẽ bù ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...