Editor: Hàn Băng + Beta: Nghi
Đợi đến khi Cố Thanh Yến phục hồi lại tinh thần, Cố Thanh Mâu ở bên cạnh đã quay trở lại vị trí ban đầu, dựa vào thân cây, nhắm mắt, bộ dáng lười biếng không tập trung. Ngồi bên cạnh Cố Thanh Mâu là Mộ Chỉ Dạ, anh ngồi tư thế đoan chính, nhìn chăm chú vào Cố Thanh Mâu, vô cùng chú tâm, người bên ngoài nhìn vào đều thấy Mộ Chỉ Dạ rất thuần lương vô hại.
Sắc mặt Cố Thanh Yến khôi phục lại bình thường, cô ta lắc đầu, trong lòng tự cảm thấy buồn cười, sao cô ta lại có thể cảm thấy sợ hãi Cố Thanh Mâu vì một câu nói như vậy chứ.
Cố Thanh Mâu liếc nhìn biểu tình trên mặt của Cố Thanh Yến, khóe môi hơi cong lên, trong mắt còn mang theo vài phần trêu tức, có người muốn tìm đường chết như vậy thì cô cũng chẳng thể ngăn cản nổi.
...
Sau khi mọi người nghỉ ngơi được một lúc, mấy người Lý Kiệt Sâm cũng mang đồ ăn về, sau khi Diệp Dật Tuấn nướng xong, mọi người ăn xong rồi rốt cuộc cũng có cảm giác tốt hơn một chút.
Cố Thanh Mâu không hề động, như không muốn ăn đồ Diệp Dật Tuấn nướng, Mộ Chỉ Dạ lại càng không động, ngoại trừ Cố Thanh Mâu ra anh chẳng có hứng thú gì.
Hiện tại sắc trời đã hoàn toàn tối, tất cả mọi người quyết định ở lại đây không rời đi nữa, một mặt là do thật sự bọn họ đã rất mệt mỏi rồi, cho dù có bổ sung một chút đồ ăn, cũng không còn thừa thể lực để rời đi nữa, một mặt khác là do cũng rất nguy hiểm, muộn như vậy mà đi lại trong rừng, bọn hắn đều tay không tấc sắt, nếu gặp mãnh thú thì sẽ bỏ mạng ở đây mất.
"Được rồi, tất cả mọi người đều ngủ đi, mỗi người chúng ta thay phiên nhau gác đêm, bây giờ tôi gác đêm trước, nếu có tình huống khác thường, tôi sẽ nói với mọi người." Diệp Dật Tuấn nói với mọi người, tỏ ra đặc biệt thân thiết, từ trước đến nay hắn đều là kiểu đàn ông ấm áp.
Sau khi Diệp Dật Tuấn nói xong, liền dập tắt đống lửa đang cháy, mặc dù không có ánh lửa mãnh thú sẽ không dám tới gần, thế nhưng đám người kia rất dễ dàng phát hiện tung tích bọn họ, nếu bị phát hiện kết quả có thể đoán ra.
"Để tôi gác đêm đi, buổi đêm tôi không muốn ngủ." Cố Thanh Mâu mở miệng nói với Diệp Dật Tuấn, cô mở to mắt, vừa rồi lúc mọi người đang ăn, cô tựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần, hiện tại hoàn toàn không có ý định đi ngủ, ánh mắt sáng ngời có thần, khóe môi cong nhẹ, nhìn Diệp Dật Tuấn.
"Vậy cũng được." Diệp Dật Tuấn sau khi sững sờ ngơ ngác một lúc, gật đầu nhẹ, vẫn cố ý nói vài câu quan tâm với Cố Thanh Mâu, cảm giác vô cùng ấm lòng.
Sau đó đợi đến lúc tất cả mọi người nằm xuống, bốn phía chính thức lâm vào một mảnh quỷ dị yên tĩnh, Cố Thanh Mâu nhìn bóng tối, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, Mộ Chỉ Dạ hạ mắt, ôm bụng mình, phát ra tiếng không đúng lúc.
"Ọt ọt..." Tiếng bụng kêu, tựa hồ là nói với Mộ Chỉ Dạ nó muốn ăn.
Cố Thanh Mâu nhìn về phía Mộ Chỉ Dạ, trong mắt hiện lên nét cười, cô nhìn Mộ Chỉ Dạ nói:
"Đói bụng? Vì sao lúc nãy lại không ăn?"
"Thanh Mâu không ăn, tôi cũng không muốn ăn." Mộ Chỉ Dạ nhếch môi, tựa hồ cảm giác mình như vậy có chút... không tốt lắm, sắc mặt anh đỏ lên, đương nhiên là trên mặt có khăn che nên nhìn không ra, Cố Thanh Mâu chỉ có thể nhìn thấy, hai tai Mộ Chỉ Dạ nhanh chóng đỏ lên, lông mi run rẩy.
"Mộ Chỉ Dạ, cuối cùng anh... là thần thánh phương nào?" Cố Thanh Mâu nhìn Mộ Chỉ Dạ, ánh sáng trong mắt tiêu tan, cô đến gần Mộ Chỉ Dạ, khóe môi cong lên ý cười, cố ý thổi một luồng khí nóng bên tai Mộ Chỉ Dạ.
"Chờ tôi, tôi làm cho anh ăn."
Hành động này, khiến cả người Mộ Chỉ Dạ mẫn cảm, nhất là bả vai run lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...