Editor: Mary + Beta: Vi
Người với người có đôi khi thật sự không giống nhau, Tô Huyễn nghĩ trong lòng.
Tô Huyễn đuổi kịp bước chân Cố Thanh Mâu, Cố Thanh Mâu đi ở phía trước, cũng không biết là cố ý hay vô tình, mỗi lần cô đi đều đã đá bay những người gây cản trở gì đó rơi xuống, Tô Huyễn theo ở phía sau, hoàn toàn không cần lo lắng nhiều lắm.
"Kí chủ, đến tột cùng ngài muốn làm cái gì?" 115 đoán không ra ý tưởng của Cố Thanh Mâu, lúc này, nữ chủ Hướng Ngọc Tuyết chắc đăng thâm nhập vào rừng rồi, sau đó sẽ dần tách ra khỏi đội cứu viện, một thân một mình đi cứu tất cả mọi người, trong quá trình sẽ phải hy sinh mấy nữ phụ, cùng nam chính vượt qua một chút nguy hiểm, thành công hoàn mỹ củng cố cảm tình.
Chỉ là...... Hiện tại kí chủ của nó hoàn toàn là vẻ thảnh thơi tản mạn, làm gì có chút sốt ruột, không biết còn tưởng rằng cô đang tản bộ đấy.
Cố Thanh Mâu nghe được lời nói của 115 cũng không trả lời, đôi mắt cô nhìn xa xăm, giống như cô đã có kế hoạch của chính mình, cùng Tô Huyễn phía sau từng chút một tiến tới sâu trong rừng, trong lúc đó còn thuận tay hái mấy dã quả lấp bụng.
"Tôi phải chui đầu vô lưới." Cố Thanh Mâu hạ mắt, thật lâu sau mới trả lời 115, mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, thiếu chút nữa biến thành một tiểu hồ ly nếu có mấy cái đuôi đong đưa đằng sau, đôi mắt cô dần sâu thăm thẳm, cước bộ cũng chậm chậm dừng lại.
Bốn phía truyền đến tiếng bước chân......
Có người đang tiếp cận, hơn nữa nhân số không hề ít.
"Đứng lại!" Giọng nói thô ớ, tiếng bước chân thay đổi mau chóng hướng tới bên Cố Thanh Mâu.
Hiển nhiên, nhóm người này cùng phe với nhóm người bị Mộ Chỉ Dạ giết chết, bọn họ tụ họp tuần tra bốn phía, một khi phát hiện cái gì dị thường, sẽ đi bắt về, nếu bị người phát hiện trong lời nói, sẽ giết chết người kia, đánh không lại thì sẽ dời địa bàn.
"Nhìn, đến đây." Cố Thanh Mâu trong mắt cũng không ý sợ hãi, ngược lại mang theo vài phần trêu tức, con ngươi âm trầm.
Nhân vật phản diện thôi, tự nhiên phải tẫn trách làm hết phận sự việc cần làm, hại nam chủ cùng nữ chủ.
Cố Thanh Mâu khẽ cong môi.
......
Rất thuận lợi, Cố Thanh Mâu cùng Tô Huyễn bị nhóm người này bắt đi, nhốt vào bên trong một huyệt động đen kịt, bên ngoài có người trông coi, hết sức nghiêm mật, căn bản không có biện pháp trốn thoát.
"Các em sao lại ở trong này?" Sắc mặt Diệp Dật Tuấn tái nhợt, hiển nhiên ngày hôm nay chịu không ít đau khổ, hốc mắt sâu hơn còn thâm quầng, nhìn Cố Thanh Mâu cùng Tô Huyễn bị ném vào mở miệng nói.
"Các cô có liên lạc với ban sản xuất không?" Lí Kiệt Sâm mở miệng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...