Editor + Beta: Vi
Khung cảnh trước mặt lại thay đổi, ý thức của Cố Thanh Mâu lại một lần nữa tồn tại trên cơ thể, đầu tiên cô có cảm giác toàn thân rét lạnh thấu xương, dường như có một tầng hơi nước, quần áo bị hơi nước làm ướt dẫm, mơ hồ còn thấy được cả kiểu dáng áo lót cô mặc bên trong, quan trọng là... Bên ngực trái của cô còn có một bàn tay đặt lên.
Tay của một người đàn ông, khớp xương rõ ràng, bàn tay đặt trên ngực cô, người đàn ông đó cũng đã biết Cố Thanh Mâu hồi sinh lại.
Anh tận mắt nhìn thấy, vết máu loang lổ ở ngực Cố Thanh Mâu từ từ khép lại, như chưa từng xuất hiện, thi thể trên mặt đất dần khôi phục nhiệt đổ, sắc mặt tái nhợt cũng dần có khí sắc, gương mặt nhàn nhạt ửng đỏ nơi gò má, đặc biệt nhất, trái tim của cô lại đập trở lại.
Hồi sinh...
Trước mắt của hắn, cô lại hồi sinh một lần nữa.
Khóe môi cong cong, ánh mắt của anh rơi xuống khuôn mặt Cố Thanh Mâu, chậm rãi mở miệng.
"Chào mừng trở lại."
"..." Chào mừng trở lại cái quần què!!!
Cố Thanh Mâu đã sớm quên mất cô không giống người thường nữa, lông tơ dựng đứng cả lên, cô đứng dậy từ trên mặt đất, lúc trước tuy cô chỉ là một cỗ thi thể, nhưng bây giờ được hồi sinh rồi, thật sự cô chịu không nổi cái lạnh lẽo của mặt đất, lấy áo khoác cao bồi mặc vào, sau đó cho tay ra đằng sau, lục lọi tìm kiếm một chút đồ phòng thân, một bên nhìn chằm chằm người đàn ông này.
Lúc làm hành động này đồng thời, trong mắt Cố Thanh Mâu mang theo phẫn hận, cùng với cảm giác hồi hộp khó thở, cô nhếch môi, cuối cùng cũng mở miệng.
"Người anh em, có gì từ từ nói, đừng động tay động chân, chúng ta đâu có thù oán? Chẳng lẽ, kiếp trước tôi thiếu nợ anh sao? Nên kiếp này anh mới làm vậy với tôi?"
Người đàn ông lắng nghe Cố Thanh Mâu nói, đôi mắt lành lạnh, sau đó nghiêm túc suy tư, vài giây sau, người đàn ông mới nhìn về phía Cố Thanh Mâu, rất nghiêm túc trả lời vấn đề của cô.
"Không có."
"Vậy anh biết tôi không?" Cố Thanh Mâu tiếp tục mở miệng.
"Không biết." Lông mi người đàn ông hơi run lên, giống như một cậu bé, dưới mí mắt nhàn nhạt biểu cảm, trong mắt là sự trong sáng thuần túy, dường như là một chàng trai ngoan ngoãn, chăm chú trả lời từng câu hỏi của giáo viên, không có vẻ nói dối, đều nói những thứ mình muốn trong lòng.
"Vậy tại sao anh lại giết tôi." Cố Thanh Mâu tiếp tục hỏi.
"Thích." Nghe Cố Thanh Mâu nói, trong mắt người đàn ông mang theo chăm chú, anh nhìn Cố Thanh Mâu, ánh mắt mang theo thích thú, giống như đang nói... Bởi vì anh thích Cố Thanh Mâu, anh cảm thấy mình chẳng làm sai điều gì cả.
"..." Vì vậy đây là lý do anh đâm chết tôi sao?
Cuối cùng Cố Thanh Mâu cũng tìm được một món đồ tương đối sắc bén, là vỏ của một loại trái cây, tuy rất mỏng nhưng cũng rất cứng, không cẩn thận là dễ dàng bị thương, dùng để phòng thân cũng khá tốt.
Nhưng không đợi Cố Thanh Mâu kịp làm gì, khắp bốn phía bỗng truyền đến tiếng bước chân, chắc chắn là có rất nhiều người, dần dần tới gần chỗ của bọn họ.
Người đàn ông ngồi dưới đất cũng đã nhận ra, anh quay đầu nhìn ra đằng sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...