Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!
Editor: Na + Beta: Hy
Bên kia máy liên lạc, đạo diễn kinh hỉ [1] nhìn hình ảnh Lý Kiệt Sâm bên này, kích động mở miệng nói.
[1]: Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Server trực tiếp cuối cùng cũng khôi phục, vừa rồi không cẩn thận bị gián đoạn vài phút. Chúng ta không thu được bất kì hình ảnh gì, mọi người vẫn tốt chứ? Mọi thứ có suôn sẻ không?"
"Đạo diễn, có lẽ chương trình của chúng ta bị gián đoạn nên gặp một chút phiền toái. Cố Thanh Mâu mất tích, bốn phía nơi đây giống như có nguy hiểm đang ẩn nấp, không phải động vật, mà là người." Lý Kiệt Sâm vừa mở miệng cho thấy kinh nghiệm phong phú của anh ta cũng không phải để trang trí. Vừa mới liếc vài lần qua chỗ lều trại của Cố Thanh Mâu, ở đó có rất nhiều dấu vết máu, còn có dấu chân lộn xộn. Nếu như là dã thú, như vậy nhất định sẽ xuất hiện dấu chân nó. Nhưng mà ở đây lại không có, chỉ có dấu chân con người lộn xộn giẫm lên.
Như vậy tính chất việc này hoàn toàn khác biệt.
Con người là sự tồn tại còn đáng sợ hơn nhiều so với động vật.
Đạo diễn bên kia nghe Lý Kiệt Sâm nói, trên mặt hiện lên kinh ngạc. Còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên hình ảnh trong máy liên lạc bị nhiễu, server trực tiếp bỗng nhiên cũng bị gián đoạn tín hiệu. Hoàn toàn không có cách nào quay tiếp được hình ảnh phát sóng trực tiếp ở nơi đây.
Mọi người ở hiện trường còn chưa kịp phản ứng, thì phát hiện bốn phía xuất hiện một đám người. Bọn họ chừng mười người, mang sát khí trên mặt, hung hăng dữ tợn. Tầm vóc cường tráng cao to, quan trọng nhất chính là, trong tay những người này đều cầm vũ khí, súng và dao đều có. Dáng vẻ lai giả bất thiện [2], không ngừng tới gần đám người Diệp Dật Tuấn và Cố Thanh Yến.
[2]: chỉ những người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì không đến.
"Đừng nhúc nhích!" Một người đàn ông cao to nói năng thô lỗ mở miệng, anh ta đặt dao nhỏ trên cổ Diệp Dật Tuấn, liếm liếm môi, sau đó nhìn những người đứng phía sau mình.
"Khà khà khà, các anh em, không nghĩ tới lại có thể chạm mặt một đám tiểu minh tinh da mịn thịt mềm ngay đây. Nhìn một chút nào, quần áo và mặt mũi thế này! Thật đúng là không nỡ giết chết. Đi về, trước tiên mang những người và đồ vật này theo."
Mọi người ở đây cũng không dám nhúc nhích, những người này thế mà lại dùng vũ khí trong tay để đe dọa bọn họ.
Người đàn ông bắt cóc Cố Thanh Yến, trong mắt mang theo dục vọng, gã ta bóp bóp bộ ngực của cô mà cười khà khà khà. Cố Thanh Yến bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, hai chân còn thiếu chút nữa xụi ngã xuống đất. Hoàn toàn không biết làm sao, thân thể cô ta run rẩy, không biết kế tiếp phải trải qua cái gì, đầu như ầm ầm nổ tung.
Những người khác cũng không dễ chịu gì hơn. Bọn họ có thể cảm giác được, toàn thân những người này đều là sát khí, dường như cũng không để ý đến mạng người.
Quan trọng nhất chính là, nhìn ánh mắt những người này, dường như cũng không định thả bọn họ sống sót mà đi ra khỏi rừng rậm.
Phát sóng trực tiếp khôi phục ngắn ngủn một phút mà lại tiếp tục bị gián đoạn. Tất cả người xem chương trình và ban tổ chức đều sôi trào, bởi vì một phút khôi phục phát sóng trực tiếp này, lại truyền ra tin tức thật lớn.
Đám minh tinh kia gặp nạn trong rừng rậm, bây giờ không liên lạc được, hành tung sống chết không rõ.
Ở hình ảnh phát sóng trực tiếp cuối cùng được ghi lại, rất nhiều người đều thấy được vết máu chỗ lều trại của Cố Thanh Mâu, bao gồm cả... Cố Quân.
Cố Quân nhìn một mảng màu đen trên màn hình trực tiếp - nhíu mày. Trên mặt là vô cùng lo lắng và thấp thỏm bất an. Anh trực tiếp đứng dậy, mặc áo khoác vào người, lấy điện thoại bấm số ban tổ chức tiết mục rừng rậm mạo hiểm.
"Này, nói cho tôi biết nơi tổ tiết mục đang phát sóng trực tiếp. Vị trí cụ thể, cuối cùng trực tiếp gửi tôi địa điểm cuối cùng."
"Ngài là?" Đạo diễn chương trình nghi hoặc hỏi.
"Anh trai Cố Thanh Mâu." Cố Quân chau mày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...