An Vũ Phương ngủ đến mê mang, cho đến khi có một tiếng người lạnh lùng vang lên cậu mới có thể từ từ mở mắt
- Tôi đếm đến ba, nếu cậu không ngồi dậy thì tôi liền đóng cửa nhốt cậu ngay tại đây!!
Đồng tử đen láy của cậu nhẹ mở ra, nhìn thấy người trước mặt chính là Vương Mạc Trạch, Vũ Phương liền nở nụ cười vươn người ngồi dậy, nhìn khung cảnh xung quanh mình, cậu hỏi
- Anh bế em vào đây à???
Màn Trạch con mắt đảo quanh một vòng, sau đó không tiếc lời nói dối
- Là cậu tự mộng du đi vào!!
- Ha ha ha!! Em thế mà lại bị mộng du à?? Anh chắc chứ?
Nhướng đôi lông mày của mình lên, cậu bắt đầu chất vấn hắn, Mạc Trạch chẳng thèm để ý đến An Vũ Phương nữa, lập tức khoát áo vest rồi bước ra khỏi văn phòng
- Trạch!!! Đợi em với nào!!
Cậu thấy người kia không vui, cũng chẳng muốn đùa giỡn nữa, vội vàng mang giày vào rồi chạy theo phía sau anh. Hai người đứng trong thang máy chuyên dụng, cậu nổi ý xấu liền nắm lấy lòng bàn tay của người kia, anh liếc mắt muốn rút tay ra, lại bị cậu nắm chặt hơn
- Làm gì??
- Nha!! Người ta là muốn cùng người yêu của mình đường đường chính chính nắm tay nhau mà!!!
- Tôi cho cậu ba giây để bỏ tay ra!!
Mạc Trạch ra lệnh nhưng Vũ Phương cũng không vừa, lập tức cứng đầu nắm chặt tay anh hơn
- Em không bỏ!! Không bỏ đâu!! Cả đời đều sẽ nắm như vậy, có đánh chết em cũng sẽ không buông tay anh
Thịch!!
Anh liếc mắt nhìn con người bướng bỉnh trước mắt, nhưng chỉ vì một câu nói của cậu đã xoáy sâu vào tim anh, mặt liệt thở một hơi dài,anh nói
- Cậu đừng hồ nháo!! Khiến tôi mất mặt nghe chưa??
( Cỏ: Khoái gần chết mà còn bày đặt:v ít bữa rớt giá giờ con ơi)
- Dạ~~!!
Được nắm tay anh, đi ngang qua bao ánh mắt ngạc nhiên của các nhân viên khác. An Vũ Phương cảm thấy vui lắm, tưởng anh sẽ nhất quyết đẩy tay mình ra, nhưng không ngờ anh lại còn để cho mình cầm tay công khai trước mặt mọi người nữa chứ
Lúc ngồi trên xe ô tô, cậu kìm không được liền chồm qua hôn anh một cái, sau đó mặt kệ anh lấy tay lâu đi vệt nước bọt dính trên má, An Vũ Phương an ổn ngồi lại vị trí của mình
Chiếc xe chậm rãi chạy về căn biệt thự, đoạn đường dài đi về nhà cậu không ngừng nói
- Trạch ơi Trạch à ~~~ em rất rất yêu anh đó (*^﹏^*)
- Trạch sau này mỗi ngày em sẽ mang cơm đến cho anh, đừng có ăn ngoài nữa nhé!!!
- Aaaaa!! Người yêu em đẹp trai quá đi mất!!!
Vương tổng tài mặt liệt không thèm liếc nhìn con người tăng động kia lấy một cái, vẫn là tập trung lái xe
Vừa về đến nhà, anh liền đi thẳng lên phòng mình thay đồ, An Vũ Phương thích dính người cũng lẽo đẽo đi theo sau chờ đợi phản ứng kế tiếp của anh
Lột bỏ áo sơmi trắng của mình ra, một thân hình rắn chắc màu lúa mạch hiện ra trước mắt cậu, cơ bắp nỗi rõ khiến cậu nhìn đến sắp nhỏ dãi, anh thấy cậu đứng tại phòng mình cũng chẳng có đuổi đi, lại càng không thèm để ý, chỉ là khi mở tủ quần áo của mình ra liền nhíu mày
- Tôi cho cậu có quyền tự định đoạt từ khi nào thế?? Mau dọn hết đồ ra khỏi phòng tôi
An Vũ Phương không sợ chết bước vào, dùng giọng điệu ngây thơ nói
- Không!! Em không dọn đâu, đã ở cùng nhau hai năm rồi, không lẽ anh còn keo kiệt với em chỗ ngủ, đâu phải chúng ta chưa từng làm tình đâu mà ngại ngùng, với lại em thương anh nha!! Mỗi lần nhìn anh thỏa mãn còn lại phải lười nhác về phòng mình, cho nên em quyết định chuyển qua đây cho tiện đó mà!! Anh không đuổi em được đâu, Mạc Trạch anh dám dọn đồ em về lại, Vũ Phương này sẽ khóc cho anh xem
Cậu biết anh ghét nhất là tiếng ồn ào, bảo đảm bây giờ chỉ cần cậu ô ô nằm ăn vạ thì cho dù không thích anh vẫn sẽ đáp ứng cậu. Tất nhiên Vũ Phương biết chỉ là anh âm thầm cưng chiều nên mới để mình làm loạn như vậy, chứ để người khác làm vậy thử xem sao, chưa bị cho ăn đấm thì cũng là phải tu được đến tám kiếp mới không bị ăn đạp đó!!
Mạc Trạch nhìn tủ đồ của mình xuất hiện vài bộ quần áo của cậu, chiếc giường to lớn bây giờ lại có thêm một cái gối, ga trải giường đều là đồ đôi, mỗi ngóc ngách lại được cậu sắp xếp lại. Tuy mặt vẫn không đổi biểu tình, nhưng trong lòng Mạc Trạch lại xuất hiện một tia an tâm vô cùng!!
- Nếu làm loạn phòng của tôi thì tự độn cút về phòng bên kia??
- Tuân lệnh đại nhân ╮(╯3╰)╭
Khuôn mặt trăm năm không đổi bây giờ lại xuất hiện một nụ cười thoáng qua, Vũ Phương vô tình bắt trúng khoảnh khắc đó, liền nhào đến trèo lên lưng anh nói
- Trạch!! Anh cười rồi kia!! Có phải là anh vui lắm đúng không?? Hả hả??
Anh không nói gì, muốn gỡ cái tay đang vòng qua cổ mình xuống đáp
- Nói một tiếng nữa tôi liền sút cậu ra khỏi phòng!
Ai kia cũng chẳng sợ chết, tiếp tục tra hỏi cho bằng được
- Anh nhận đi mà~ hãy chấp nhận sự thật đi!! Anh cười lên đẹp trai lắm đó, khiến em càng yêu anh hơn nữa!!
Hoàng hôn kéo xuống, trong phòng ngủ của Vương tổng tài liền xuất hiện một bầu không khí ấm áp hiếm có!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...