Trọng Sinh Em Là Người Anh Yêu
Lãnh Vân Hy cùng các y tá đẩy giường bệnh của Phó Thiên Hàn về phòng hồi sức. Trên đường đi nhìn anh mê mang mà cô không kìm được cảm giác đau nhói trong lòng. Những gì cô mong ước hiện tại chỉ là mong sao Phó Thiên Hàn có thể nhanh chóng bình phục, trở lại làm người chồng khỏe mạnh.
Chiếc giường được đẩy về phòng sau đó các y tá cũng lầm lượt rồ đi, trước khi đi nữ y tá không quên dặn:
- Phu nhân, dịch truyền của Phó thiếu chúng tôi vừa thay trước khi chuyển về phòng hồi sức. Cô nhớ để ý túi dịch truyền nếu hết phải lập tức báo ngay cho chúng tôi nếu không sẽ không tốt.
- Vâng, tôi nhớ rồi!
- Vậy chúng tôi xin phép!
Nói rồi nữ y tá cúi người chào sau đó cũng xoay lưng rời đi. Ngồi bên cạnh giường của Phó Thiên Hàn, Lãnh Vân Hy đưa tay sờ nhẹ vào gương mặt vết đầy những vết trầy xước trên đó. Vừa chạm vào những vết xước cô vừa lặng lẽ đau lòng. Chồng cô chỉ đơn giản là đi mua đồ thôi sao lại ra nông nỗi ấy? Càng nghĩ Lãnh Vân Hy càng tự trách, nếu không phải tại cô anh cũng sẽ không ra đường vào đêm muộn như thế. Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy cúi đầu khóc thút thít, vừa lúc ấy Lưu Dịch cũng đã làm xong thủ tục và bước vào. Thấy Lãnh Vân Hy khóc anh hỏi:
- Phu nhân, sao cô lại khóc vậy? Cô thấy khó chịu ở đâu sao? Hay là đau ở chỗ nào?
Đáp lại tràn câu hỏi dài Lãnh Vân Hy chỉ lặng lẽ lắc đầu nhè nhẹ, cảm xúc hiện tại không ổn định khiến cô không thể mở miệng trả lời chỉ có thể diễn đạt bằng hình thể. Lưu Dịch thấy thế lại cứ nghĩ Lãnh Vân Hy đang bị đau chỗ nào liền hỏi tới tấp:
- Phu nhân, cô đừng im lặng như vậy. Tôi sợ lắm! Cô nói với tôi một lời thôi cũng được, nếu cô cứ dùng hành động như vậy tôi thật sự không biết cô có đang ổn hay không.
- Tôi không sao! Chỉ là vừa rồi xúc động quá nên không thể nói chuyện. Xin lỗi, làm anh lo lắng rồi!
Đến lúc này Lưu Dịch mới thở phào nhẹ nhõm, anh thở hắc ra một hơi rồi nói:
- Phu nhân không sao là được rồi! Hại tôi cứ sợ cô bị đau chỗ nào.
- Xin lỗi anh nhé!
- Không sao đâu ạ! Mà phu nhân, hay cô về nghỉ ngơi đi. Ở đây cứ để tôi lo liệu. Khi nào Phó thiếu tỉnh tôi sẽ lập tức thông báo cho cô.
- Không cần đâu, tôi vẫn ổn! Tôi phải ở đây nhìn Thiên Hàn tỉnh lại thì mới an tâm được. Anh ấy vì tôi nên mới bị tai nạn, nếu tôi về nhà làm sao xứng đáng là vợ chứ.
- Vì cô mà gặp tai nạn là sao?
- Đêm qua tôi đột nhiên muốn ăn một vài món, Thiên Hàn vì lái xe đi mua cho tôi nên mới gặp tai nạn.
Nghe đến đây Lưu Dịch đã hiểu được phần nào, anh lắc đầu khẽ nói:
- Phu nhân, không phải lỗi của cô! Cô đừng cảm thấy tự trách, lỗi là ở người tài xế đã lái xe kia. Nếu Phó thiếu tỉnh lại thấy cô lo lắng và tự trách ngài ấy sẽ đau lòng lắm đấy. Tôi tin ngài ấy không muốn nhìn thấy phu nhân buồn đâu!
- Cảm ơn cậu! Tôi không sao! Mà Lưu Dịch, nếu đã làm thủ tục xong thì cậu cứ về đi. Tôi ở lại chăm sóc Thiên Hàn là được rồi, đêm qua đã làm phiền cậu nhiều rồi.
- Phu nhân, sao tôi về được chứ? Tôi là đàn ông thanh niên có thể chống đỡ được thêm vài ngày. Ngược lại là cô, phụ nữ mang thai nên cần được nghỉ ngơi.
- Làm phiền cậu khiến tôi ngại lắm!
- Cô nói gì vậy, tôi chịu ơn của Phó thiếu nên việc cống hiến cho anh ấy là lẽ đương nhiên mà. Gì mà phiền với không phiền chứ!
- Vậy Lưu Dịch, tôi nhờ cậu vài việc được chứ?
- Vâng, tất nhiên rồi! Nhưng cô muốn nhờ việc gì?
- Cậu cứ về công ty rồi giúp tôi điều hành công ty mấy ngày, nếu có ai hỏi đừng cho họ biết chồng tôi gặp tai nạn. Tôi muốn biết kẻ đã đứng sau hãm hại chồng tôi là ai!
- Ý cô việc tai nạn này không phải là vô tình?
- Đêm qua trong lúc ngồi chờ tôi đã suy nghĩ và thấy có rất nhiều điểm kỳ lạ. Thứ nhất, bình thường Thiên Hàn lái xe rất cẩn thận lại có tay lái rất cứng nên việc anh ấy gặp tai nạn là tỉ lệ rất thấp. Từng có một lần tôi đi cùng anh ấy, cũng có xe đột ngột lao đến nhưng Thiên Hàn vẫn có thể nhẹ nhàng tránh khỏi nên việc anh ấy bị thương nặng khiến tôi nghi nhờ. Thứ hai, rõ ràng chiếc xe ấy tông trúng chồng tôi nhưng lại chỉ có một mình Thiên Hàn được đưa đến bệnh viện. Điều này chứng tỏ tài xế kia đã bỏ chạy hoặc đó là xe không có người lái. Lưu Dịch, tôi cần cậu giúp tôi điều tra chiếc xe đã gây tai nạn đó. Xem xét thật kỹ dấu vết đừng để sai sót.
Lưu Dịch nghe Lãnh Vân Hy phân tích cũng đã hiểu được phần nào, anh gật đầu rồi nói:
- Vâng, tôi sẽ làm theo lời phu nhân dặn!
- Tôi nhờ cậu thêm một việc, cậu ghé nhà lấy giúp tôi quần áo và đồ dùng đến đây được chứ? Tôi đã dặn người làm chuẩn bị xong hết rồi, cậu chỉ cần đến là sẽ có người đưa đồ cho cậu. Thời gian này tôi sẽ ở lại bệnh viện với Thiên Hàn, đợi anh ấy tỉnh lại rồi chăm sóc anh ấy.
- Vậy còn đồ ăn của phu nhân?
- Tôi đã dặn người làm rồi, đến giờ họ sẽ mang cơm đến. Nghe này, ngoại trừ dì giúp việc trong nhà cậu tuyệt đối không được tiết lộ chuyện Thiên Hàn nhập viện với bất kì ai đấy.
- Vâng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...