Đời trước một mình dốc sức làm việc mười mấy năm, trái tim Lục Trăn Trăn cũng bị bịt kín một tầng sương mù.
Cô càng ngày càng trở nên chết lặng, càng ngày càng thờ ơ, đôi mắt vô pháp thấy rõ thế giới tốt đẹp này.Nhưng mà, sau khi trọng sinh được gặp lại cậu nhỏ, trái tim Lục Trăn Trăn vẫn sẽ cảm nhận được ấm áp, còn kịch liệt nhảy lên; cô cảm động khi được ở cạnh cậu nhỏ, vẫn sẽ nhịn không được rơi lệ.Cô có thể bắt đầu lại lần nữa, tương lai cô tràn ngập hy vọng.
Kể cả tương lai gian nguy, cô cũng không một chút sợ hãi, chỉ cần ở cạnh cậu nhỏ, cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ tốt lên! Lục Trăn Trăn chính là tin tưởng như vậy.Giờ khắc này, đôi mắt Lục Trăn Trăn đen bóng tựa như một viên đá quý, lưu chuyển một loại tinh thần sáng rọi.Thanh niên xấu tính tựa như bị hoảng sợ, theo bản năng mà cúi đầu không nhìn vào mắt Lục Trăn Trăn.
Bờ vai của hắn rụt vài cái, thực mau hắn liền cười to thành tiếng.
“Ai, 'Cô Bán Bánh Rán', cô rốt cuộc bao lớn rồi? Mười bảy hay là mười tám? Trẻ con đúng là dại dột đáng yêu? Chờ cô chân chính ăn thiệt vài lần, chịu vài lần đả kích trí mạng, liền không suy nghĩ như vậy!”Vừa thấy liền biết điều kiện trong nhà người này rất tốt, nhìn hắn không thèm đẻ ý sắc mặt người khác.
Cứ như vậy cư nhiên nói Lục Trăn Trăn cần tôi luyện thêm? Lục Trăn Trăn thật sự hết chỗ nói rồi, dứt khoát liền tiếp tục bán bánh rán.Cứ như vậy, tên xấu tính kia còn không thuận theo, không buông tha.
“Cô biết không, 'Cô Bán Bánh Rán', mắt cô to như mắt cún con vậy!”Lục Trăn Trăn không nói lời nào, thực mau đưa một cái bánh rán đặt vào trong tay hắn, nhanh chóng lấp kín cái miệng chó của hắn đi!Loại bệnh đại thiếu gia này, lúc nào cũng muốn tất cả mọi thứ phải vây quanh hắn, Lục Trăn Trăn còn để ý loại người này làm gì?“Ha, tính tình thật nóng nảy, mới nói vài câu.
Cô cho rằng tôi thèm để ý tới cô sao!”Thanh niên xấu tính mắng một câu, bước nhanh chân sang một bên.
Chờ đến khi Lục Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn đã đi ra ngoài rất xa.“Còn thiếu anh hai bánh rán!” Lục Trăn Trăn nhịn không được hô một tiếng.“Ông đây hôm nay ăn không vô, cô ghi sổ đi!” Tên xấu tính nói xong liền phất phất tay, đầu cũng chưa quay lại.“……” Hai cái bánh rán ghi sổ? Người này rốt cuộc coi quầy bánh rán của cô thành cái gì?Bất quá xong, Lục Trăn Trăn liền không có thời gian nghĩ tới chuyện khác, cậu nhỏ của cô đột nhiên từ trong đám người đi ra.“Cậu nhỏ, sao cậu không ở trong bệnh viện? Không phải bác sĩ nói cậu còn phải tiếp tục nằm viện trị liệu sao?” Lục Trăn Trăn bất chấp chuyện khác, chạy nhanh tới đỡ Từ Khải Chính.Lúc này Từ Khải Chính nhìn qua phi thường thảm, mặc đồ bệnh nhân, trên đầu cột băng vải.Từ Khải Chính tuy rằng tính tình không tốt, lớn lên lại rất đoan chính.
Hơn nữa hắn bị thương, sắc mặt vẫn còn trắng bệch.
Đặc biệt là lúc hắn nhìn Lục Trăn Trăn, trên mặt mang theo áy náy nói không nên lời.Từ Khải Chính như vậy làm người hoàn toàn không có biện pháp liên tưởng hắn với tên côn đồ hay đánh nhau.“Trăn Trăn, cháu đừng bán bánh rán, học phí của cháu cậu nhỏ sẽ nghĩ cách!” Từ Khải Chính khổ sở nói.“Cậu nh, chuyện cậu dưỡng thương mới quan trọng, những việc này chúng ta về nhà rồi nói sau! Cậu về bệnh viện trước đi!”“Trăn Trăn, tương lai cháu phải vào đại học, hiện tại sao có thể làm cái này? Cậu nhỏ đã đồng ý với cháu khẳng định sẽ làm được, cháu hiện tại đi theo cậu về!” Từ Khải Chính dùng sức nắm lấy tay Lục Trăn Trăn.Còn không phải là bán bánh rán sao? Hắn có thể làm? Hắn về sau không làm lưu manh, không bài bạc, tới bán bánh rán là được chứ gì? Vì cái gì cháu gái của hắn còn chưa đến 18 tuổi đã phải làm cái này?Từ Khải Chính chỉ nhìn Lục Trăn Trăn thôi đã thấy đau lòng đến lợi hại.“Cháu không về, cậu nhỏ!” Lục Trăn Trăn nhìn cậu nhỏ, dùng sức mà lắc lắc đầu.
Cô cố chấp lại kiên quyết như vậy, ánh mắt của cô phảng phất như có một lửa đang thiêu đốt.“Cậu nhỏ, năm nay cháu đã mười tám, không phải tám tuổi, cháu không còn là đứa nhỏ mà người khác nói mấy câu liền lừa gạt được như trong quá khứ.
Cháu biết kiếm tiền khó như thế nào, nhưng mà cậu nhỏ, cậu cho cháu thử đi! Cháu không muốn để cậu phải liều mạng kiếm tiền nuôi sống cháu nữa!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...