Chỉ tiếc, Khương Thù không biết rằng mấy mật thám cài ở chỗ Tô Diệc Thừa đã bị bại lộ.
Tô Diệc Thừa không rút dây động rừng.
Trừ bỏ lẳng lặng trừ khử tên mật thám hạ độc, những tên khác hắn không hề đả động đến nhưng một ngày mười hai canh giờ đều âm thầm giám sát.
Tên mật thám kia tuy biến mất nhưng lại có tin về quê thăm người thân, Tiểu Thuận Tử cũng không nghi ngờ gì mà đem độc giao cho tên mật thám khác.
Cho nên việc hạ độc rất nhanh đã bị phát giác.
Bình tinh dầu bị động tay chân rất nhanh đã đến tay Tô Diệc Thừa.
Hắn tức đến nỗi bật cười.
Không nghĩ tới, hắn còn chưa tìm Khương Thù báo thù, hắn lại tìm tới trước.
Hủy dung hắn còn chưa đủ, giờ muốn hủy luôn cả "huynh đệ" của hắn?
"Khương Thù ơi Khương Thù, ngươi và bản quan rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì? Nghĩ ta là thỏ con không cắn người sao?"
"Dùng loại thuốc này tăng liều lượng gấp ba lần, hoà vào đồ tắm gội của hắn.
Bản quan muốn cho hắn thăng thiên."
Nói đến hai chữ cuối, hắn nghiến răng nghiến lợi, đuôi mắt đầy hiểm ác.
Tô Mãnh nhận lệnh: "Vâng."
Đêm đó, thứ đồ kia đã xuất hiện trong tẩm điện Khương Thù.
Ở Khương quốc, hắn đào một bể tắm to bằng cả căn phòng, thông nước từ ôn tuyền đến, cả bể tắm đều nạm khoáng thạch quý có công dụng dưỡng sinh.
Nhưng hiện tại đang ở Bắc quốc, hắn chỉ có thể chịu khổ dùng thùng gỗ lớn.
Thùng gỗ thì thôi đi, lại còn dầu tắm thông thường.
Đến cả Vượng Tài mà hắn nuôi ở Khương quốc cũng dùng đồ tốt hơn này nhiều!
Bỏ đi, có còn hơn không, vẫn hơn ở nhà lao nhiều.
Khương Thù một mặt ghét bỏ, một mặt xoa dầu lên người, vừa lau vừa nhớ đến Khương Noãn đồng ý giúp hắn đến với Lục Khanh.
Sau khi lau một lượt lại ngửi được mùi kỳ quái, nhưng hắn nghĩ thầm, nha đầu ở Kiêu Dương Điện kia luôn đưa cho hắn đồ dởm nên cũng không để ý nhiều.
Mà cả một màn này đều không qua mắt được Lục Khanh đang ăn dưa.
Nàng ở trong thư phòng, tựa lên gối mây trắng, nghe Mạc Ly truyền "chiến báo", trên tay gặm mật đào ướp lạnh, váy lụa trên người bị gió thổi tùy ý.
Lúc này bỗng truyền đến tiếng Nga Nhi.
"Công chúa, Đốc Công đại nhân tới!"
Lục Khanh vui mừng trong lòng, lập tức ngồi dậy.
Nhưng lại nhớ đến ngày đó, trong lòng tức giận "hừ" một tiếng: "Không gặp."
Nga Nhi chạy hổn hển, đứng trước mặt nàng, nói: "Vậy...công chúa dùng lí do gì?"
Lục Khanh hừ nhẹ: "Bản công chúa không gặp chính là không gặp.
Cần lý do sao, tùy tiện đuổi là được."
Lúc này, một âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Nô tài cũng không phải là người bọn họ có thể tùy tiện đuổi."
Tâm tình Lục Khanh gợn sóng.
Vừa ngẩng đầu liền thấy đằng sau Nga Nhi, một thân ảnh màu tím đang tiến lại gần.
"Quân Diễm Cửu.
Làm càn! Ngài lại trực tiếp xông vào?"
Quân Diễm Cửu vẫn giữ nụ cười trên môi, chầm chầm đi tới.
"Kêu bọn họ lui ra."
"Ngài muốn làm gì?" Lục Khanh cảnh giác nhìn hắn.
Quân Diễm Cửu cười, chậm rãi nói.
"Công chúa cho rằng nô tài có thể làm gì?"
Hai người đối diện nhau, một đứng một nằm giằng co giây lát, Lục Khanh mím môi.
"Các ngươi lui ra."
"Vâng."
Nói xong Lục Khanh vẫn hếch gương mặt nhỏ.
Quân Diễm Cửu khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh, tự rót trà cho mình.
Lục Khanh lẩm bẩm vài tiếng, duỗi chân trần đá eo hắn: "Nếu không có chuyện gì thì nhanh lên, chỗ này không phải quán trà."
Quân Diễm Cửu cầm chén trà thổi thổi: "Công chúa không muốn biết tin tức Quả Nhạc sao?"
"Quả Nhạc?" Lục Khanh ngạc nhiên: "Ả gián sống dai đánh không chết kia?"
Quân Diễm Cửu xoay chén tử sa yêu thích, uống một ngụm, cả người nhàn nhã.
Lục Khanh có chút cảm động
Trong khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, làm nàng sắp quên chuyện của Quả Nhạc luôn rồi, không nghĩ tới Quân Diễm Cửu vẫn còn nhớ lời của nàng, âm thầm điều tra.
"Sao, ngài lần trước nghi ngờ nàng ta cải trang thành bà lão, sau đó?"
Quân Diễm Cửu không nói, nghiêng mặt, lẳng lặng nhìn nàng.
Lục Khanh biết hắn đang làm bộ làm tịch, hừ nhẹ một tiếng: "Không nói thì thôi, bản công chúa tự đi tra.
Ngài có thể lui xuống rồi." Sau đó nàng đá hắn vài phát, đá loạn trên đùi hắn, như muốn đá ngã khỏi ghế.
Lần này Quân Diễm Cửu không nhẫn nại nữa, chụp lấy mắt cá chân trắng nõn của nàng.
"Kiếp trước công chúa là con la sao, thích đá người như vậy?"
"Ngài làm càn!" Lục Khanh muốn thoát nhưng không được, ngược lại lại cảm thấy lòng bàn tay hắn càng thêm nóng.
"Ta kiếp trước là con la vậy thì ngài là con gì? Lừa chắc?"
Quân Diễm Cửu bị nàng chọc cười, cầm giày lên đi cho nàng, nói tiếp.
"Nàng ta cải trang thành một bà lão, sau đó bí mật đến Giang Nam.
Lúc đó đang lũ lụt, nơi nơi đều là dận tị nạn, nàng ta càng dễ ẩn nấp."
Dừng một chút lại nói: "Gần đây, nô tài mới tra được ít tung tích.
Nàng ta rất có thể đã thay hình đổi dạng, dường như nhắm vào cuộc tuyển tú mùa thu, công chúa nên đề phòng."
Lục Khanh há miệng thở dốc: "Ý của ngài là, nàng ta có thể sẽ lại tiến cung bằng thân phận tú nữ?"
Nói tới đây nàng không khỏi giật mình.
"Tâm cơ cũng sâu đấy, có phải muốn làm phi tử của phụ hoàng ta, niết bàn trùng sinh?"
"Đúng.
Chỉ là nàng ta lấy thân phận gì nô tài tạm thời vẫn chưa tra được."
Lục Khanh nhíu mày.
Quân Diễm Cửu nhướng mày: "Sợ sao?"
"Mới không sợ!"
Lục Khanh lấy lại dáng vẻ tràn đầy tự tin.
"Để rồi xem bản công chúa làm sao tống cổ nàng ta khỏi kinh thành.
Gián thoát chết phải không? Để ta giẫm thêm vài phát là chết luôn!"
Quân Diễm Cửu cong môi, ánh mắt phát sáng.
"Rất tốt, không hổ danh công chúa."
"Lời đã truyền xong, nô tài sẽ tiếp tục theo dõi.
Một khi có tin tức sẽ lập tức bẩm báo.
Cảm ơn trà của công chúa."
Nói xong hắn liền ung dung đứng dậy.
"A" Cứ như vậy đi sao?
Nàng còn tưởng được ôm ôm một cái...giống như hôm qua vậy.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại vạt áo tím, càng đi càng xa.
Lục Khanh khẽ hừ một tiếng.
Dựa vào cái gì mà đối với bản công chúa như gần như xa? Là do lão nương quá sủng ngài đi!
Chờ đó, có ngày bản công chúa hai tay ôm mười bảy, mười tám tên trai lơ cho ngài thấy.
(Trai lơ: trai bao)
Đang nghĩ ngợi đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gọi: "Khanh Khanh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...