"Ta, Khương Noãn, tới đón ca ca về nhà."
Khương Noãn đối mặt với Tô Võ, hét lên một tiếng.
Lục Khanh cảm thấy khá thú vị, liền đi tới trước mặt nàng, cao giọng trêu chọc: "Nhóc tới đón vị ca ca nào vậy?"
Đây là Khương Noãn, nàng còn nhớ rõ nàng ta là do tiên hoàng hậu sinh ra, cũng chính là muội muội ruột của đại hoàng tử Khương quốc, đích công chúa.
Chỉ là sau khi Mẫn hoàng hậu hạ sinh Khương Noãn chưa tròn hai tháng đã lìa xa cõi đời.
Lúc ấy vì muốn lấy lòng Khương hoàng nên Tiêu hoàng hậu đã nhận nuôi Khương Noãn, nàng với Khương Thù cũng xem như cùng nhau lớn lên.
Tuy khác mẹ nhưng Khương Thù vô cùng yêu thương muội muội này.
Sau khi hắn lên ngôi, nàng vẫn giữ được thân phận công chúa cao quý.
Khương Noãn có làn da trắng nõn, mặt này thanh tú, một đôi mắt hai mí vô cùng linh động.
Từ trang phục cũng có thể nhìn ra một vị công chúa cành vàng lá ngọc.
"Ngươi là Lục Khanh?" Nàng ta gọi tên nàng.
Ở Khương quốc nàng cũng có nghe qua danh xưng của Lục Khanh, nàng cũng biết đây còn là một vị công chúa điêu ngoa kiêu ngạo, giống như nàng, cũng chẳng phải một cây đèn cạn dầu.
Lục Khanh mắt sáng như sao: "Thông minh lắm, tiểu khả ái."
Tuy lần đầu gặp mặt, nhưng nàng rất thích nha đầu này.
Tiểu nha đầu hừ lạnh một tiếng: "Hứ! Cả hai ca ca của ta, ngươi đều giao hết ra đây!"
Lục Khanh bật cười, trong giọng nói lười biếng mang theo chút hài hước: "Nhóc nằm mơ đi! Tiểu nha đầu ngủ mơ chưa tỉnh à? Dựa vào cái gì ta phải giao người cho nhóc, chỉ bằng nhóc lớn lên xinh xắn sao? Hử?"
"Ngươi!" Tiểu nha đầu nhăn mặt, chưa kịp mở miệng đã bị Lục Khanh chặt đứt.
"Muốn Khương Thù thì đơn giản, mười toà thành trì.
Nếu nhóc mang thành khế tới liền có thể rước đi, một tay giao người, một tay giao hàng.
Còn nếu muốn Khương Duy thì gọi người lớn trong nhà ra nói chuyện."
"Ngươi khinh người quá đáng! Các ngươi đã giam lỏng Khương Thù ca ca thì chớ, tại sao còn muốn Khương Duy ca ca! Dù sao ngươi cũng trả ta một ca ca đi!"
Lục Khanh cười nhạo: "Đây là chuyện lớn giữa hai nước, nhóc tưởng là mua con cá bán mớ rau ngoài chợ à mà cò kè mặc cả?
Khương Thù bị bắt, hắn bị giữ tại đây cũng không có gì sai trái.
Còn Khương Duy cũng là được phát hiện trong lãnh thổ Bắc quốc ta, là do chúng ta dùng bản lĩnh tìm được, cũng không thể nói đưa là đưa."
"Khinh người quá đáng!"
Khương Noãn trực tiếp giơ roi ngựa quất về phía Lục Khanh, lại bị Lục Khanh dễ dàng bắt lấy.
Nàng một tay túm chặt roi, hếch cằm nhìn tiểu công chúa kiêu căng kia, trêu chọc: "Ca ca nhóc là do ta bắt, nhóc có tin là bản công chúa cũng bắt nhóc về không? Vật nhỏ, dáng người không lớn mà khẩu khí khẩu khí không nhỏ ha?"
"Ngươi...!Ngươi gọi ai là vật nhỏ? Ngươi cũng đâu có lớn!"
Tiểu công chúa không chịu yếu thế, dùng sức kéo lấy cây roi.
Lục Khanh cười gian mãnh, cố ý buông tay.
Nàng ta lảo đảo lùi lại mấy bước, cũng may là có người đỡ.
"Nha đầu kia, ta quất chết ngươi!"
Khương Noãn nóng nảy, lại định giơ roi quất Lục Khanh.
Lục Khanh đáy mắt sắc bén, vừa định dạy dỗ tiểu công chúa không biết trời cao đất dày này, đáy mắt lại liếc thấy một tà áo tím liền đứng yên không động đậy.
"Vút"
Một tiếng roi xé gió sắp đánh tới mặt nàng liền bị một bàn tay to lớn che chắn, chiếc roi đánh mạnh vào bàn tay hắn, hắn cũng nắm chắc chiếc roi kia.
"Cửu Cửu, nàng ta khi dễ ta!"
Lục Khanh nhanh như chớp trốn đằng sau Quân Diễm Cửu, ngón tay nhỏ ủy khuất kéo kéo áo choàng tím, gioonga như một bé thỏ trắng bị thương.
Khương Noãn phía đối diện sợ ngây người: "Nàng ta..."
Nàng muốn nói Lục Khanh vừa ăn cướp vừa la làng nhưng sau đó lại khinh thường giải thích với một tên thái giám, Khương Noãn mím môi, không nói.
Quân Diễm Cửu tái mặt, liếc mắt nhìn về phía Tô Võ.
"Cả một đám chết hết rồi sao? Sao có thể trơ mắt nhìn công chúa bị khi dễ?"
Tô Võ muốn giải thích lại nhớ tới người này chỉ nhìn kết quả không nghe giải thích, nói nhiều càng sai nhiều, vì thế cúi đầu nhận sai: "Là ti chức thất trách!"
Bên kia Khương Noãn meo meo kéo hai cái muốn thu roi lại phát hiện nó không nhúc nhích, nàng bèn nhìn khối băng di động kia giải thích: "Ai da, ngươi đừng tin lời nàng ta nói, nha đầu thúi kia có hai mặt đó!"
Quân Diễm Cửu lạnh lùng trừng mắt nhìn Khương Noãn, nàng ta cứ thế bị đôi mắt này doạ sợ.
"Nàng ta nói bậy! Cửu Cửu, ta sợ, nàng ta hung dữ lắm luôn."
Lục Khanh mềm yếu thốt ra một câu, từ sau lưng ôm lấy eo nam nhân tráng kiện.
Quân Diễm Cửu híp mắt, nắm chặt roi ngựa, dùng lực.
Một chiếc roi từ làm từ vật liệu tốt nhất, được khảm châu báu hoa lệ cứ thế nổ tung thành vô số đoạn.
khương Noãn sợ tới mức nhanh chóng buông tay.
"Đưa đi."
Âm thanh rít từ kẽ răng, ánh mắt lạnh lẽo.
Nhận lệnh, một nhóm xưởng vệ võ nghệ cao siêu tiến đến bao vây Khương Noãn.
"Cửu Cửu, tay có đau không?"
Lục Khanh vòng lên phía trước, cầm tay hắn cẩn thận quan sát.
Nhìn vệt đỏ trên lòng bàn tay, nàng đau lòng suýt rơi nước mắt.
Nàng hối hận rồi, tại sao nàng lại để Cửu Cửu đỡ lấy một roi này chứ?
Nàng cầm bàn tay hắn thổi thổi, nước mắt "tí tách" chảy xuống.
Quân Diễm Cửu cảm giác được lòng bàn tay run rẩy, thu tay lại: "Nô tài không sao."
"Xin lỗi." Lục Khanh nói.
Vừa rồi chỉ muốn thử hắn một chút, nhưng bây giờ nàng thực sự rất đau lòng.
"Nô tài không sao, không đau." Hắn giật mình phát hiện, lần đầu tiên hắn dùng giọng nói dịu dàng như vậy.
Hắn biết Khương Noãn tập võ từ nhỏ, võ công cao cường, Lục Khanh chắc chắn không phải đối thủ cho nên vừa rồi mới tức tốc chạy qua.
"Cũng may, công chúa không có việc gì."
"Ưm, Cửu Cửu, lần sau không được ngốc như vậy." Lục Khanh chui vào trong lòng, ôm hắn, hít một hơi thật sâu.
Nàng mặc kệ, mặc kệ người khác nhìn thấy.
Bây giờ tim nàng rất đau.
Vốn dĩ nàng đã thề, đời này sẽ không để Cửu Cửu phải chịu bất cứ thương tổn nào.
Hai tai Quân Diễm Cửu đỏ ửng, hắn ho khan một tiếng, nhắc nhở: "Công chúa, giữa thanh thiên bạch nhật..."
Lục Khanh cảm nhận được lồng ngực hắn chấn động, sau đó mới lưu luyến tách ra.
Nhưng nàng vẫn túm chặt ống tay áo màu tím, mềm mại nói: "Đi, chúng ta đi bôi thuốc."
Nàng đưa hắn về Kiêu Dương Điện, lấy hòm thuốc.
Đầu tiên giúp hắn rửa sạch bàn tay, rắc thuốc rồi dùng vải quấn.
Sau khi băng bó xong, mu bàn tay hắn xuất hiện một chiếc nơ con bướm.
Khoé môi Quân Diễm Cửu giật giật.
"Công chúa, thật sự không cần, rất nhanh sẽ khỏi thôi."
"Bản công chúa thấy phải băng bó!" Lục Khanh cầm tay hắn hờn dỗi nói.
"Không có sự cho phép của bản công chúa, ngài không được tự ý tháo ra, ngài biết chưa? Trong khoảng thời gian này bản công chúa sẽ tự mình thay thuốc cho ngài.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...