Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Lục Khanh làm bộ không biết hắn ta bị bá tánh nơi đó đuổi đi, dựa nghiêng trên giường, lười biếng nói: "Đây là tâm ý bá tánh dành cho ngươi, bản công chúa sao có thể nhận? Tô đại nhân mang về từ từ mà thưởng thức."

Tô Diệc Thừa vẫn cố chấp nâng hộp đồ ăn, thành khẩn nói: "Đúng chính vì đây là tâm ý của bá tánh cho nên thần mới muốn chia sẻ với người. Bởi vì đối với thần, công chúa là người vô cùng quan trọng."

"Khụ khụ khụ." Lục Khanh thiếu chút nữa ói ra.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Diệc Thừa, Lục Khanh xua xua tay: "Ngại quá, bản công chúa gần đây bị ốm, ngươi cứ tiếp tục."

Tô Diệc Thừa rũ mắt, bày ra bộ dạng vô cùng đau lòng.

Hắn thông minh như vậy, sao lại không biết công chúa đang giễu cợt hắn chứ?

Hắn đem hộp đồ ăn đặt trên mặt đất, vẻ mặt vô tội.

"Tuy vi thần không biết giữa ta và công chúa đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ai đã ở giữa châm ngòi ly gián nhưng thần muốn nói với công chúa, tâm ý của thần dành cho người vĩnh viễn không thay đổi! Trời đất chứng giám, nhật nguyệt làm tin!"

Lục Khanh nghe xong cười khẩy trong lòng, tên này mắc chứng hoang tưởng sao? Còn nghĩ có người ly gián? Còn lấy trời đất ra thề? Ông trời mà biết sẽ giáng sét đánh chết ngươi.

Nàng vừa nghĩ thì ngoài trời đột nhiên "ầm" một tiếng, sấm sét nổi lên giữa bầu trời quang đãng.

Tô Diệc Thừa có chút lúng túng nhưng rất nhanh lại nói tiếp.

"Lần trước vi thần bị dị ứng đã doạ đến công chúa, vi thần thực lòng xin lỗi. Trong thời gian này thần vẫn luôn dốc lòng điều trị, thần tin một ngày nào đó sẽ trở lại như xưa. Công chúa cho vi thần chút thời gian, được không?"

Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm nghị nói.


"Tuy trước đây thần cũng không để ý đến diện mạo bản thân cho lắm, nhưng vì công chúa, thần sẽ dốc lòng chữa trị. Hi vọng công chúa có thể cho thần một cơ hội!"

Lục Khanh xoay chén trà hoa quả trong tay, cười nhàn nhã: "Lời này của Tô đại nhân giống như là bản công chúa đặc biệt để ý đến dung mạo ngươi vậy."

Dừng một chút lại nói: "Chỉ là ngươi cũng có phần đúng. Bản công chúa quả thực có để ý, chỉ là không phải ngươi mà thôi."

Tô Diệc Thừa trong lòng nghi hoặc: "Là... người kia sao?"

Lục Khanh rất muốn hỏi xem hắn có ngốc không nhưng đương nhiên không nói ra miệng, không những thế nàng còn vô cùng chờ mong hắn cùng Khương Thù cấu xé lẫn nhau nha.

Vì thế nên nàng gọi hắn một tiếng, ý tứ sâu xa: "Tô đại nhân."

Phảng phất như đoá hồng đầy gai, trong quyến rũ lại mang theo lạnh lẽo lạ thường, Tô Diệc Thừa liền da gà.

Lục Khanh cong môi cười: "Tô đại nhân không nghi ngờ... tại sao mặt mình đột nhiên lại bị dị ứng sao?"

Những lời này vừa thốt ra, đồng tử Tô Diệc Thừa co rút dữ dội.

Nhìn biểu cảm của nàng, hắn đã ngầm hiểu.

Chuyện này hắn đã sớm hoài nghi, chỉ là rắc rối bủa vây nên quên mất, lúc này công chúa lại nhắc hắn nhớ lại.

Tên đại phu lúc trước đã nói qua, loại mụn mủ giống như trên mặt Tiểu Hương Cúc không thể lây lan, đống mụn trên mặt hắn ắt hẳn có người giở trò.

Lúc trước hắn gấp gáp theo lời hoàng thượng hạ nam cứu tế, bây giờ đang lúc rảnh rỗi, cũng nên đem hết thù mới nợ cũ ra tính toán một thể.

Đáy mắt hắn xẹt qua tia hung ác, sau khi rời khỏi Kiêu Dương Điện liền sai Tô Mãnh đi điều tra.

Đồng thời trong lòng hắn dấy lên cảm động.

Công chúa quả nhiên vẫn để tâm tới hắn, vẫn quan tâm hắn!

Lục Khanh sau khi tiễn được Tô Diệc Thừa đi cũng lập tức xuất cung tới khu đất vùng ngoại ô.

Bởi vì đám rau củ, hoa quả đó sinh trưởng vô cùng nhanh nên trong khoảng thời gian này đều đồng loạt chín tới, kho hàng ở đây cũng không chứa nổi nữa.

Dưới ánh mặt trời chói chang, đám ve sầu trên cây kêu inh ỏi.

Lục Khanh khoác trên mình một tấm áo choàng màu nguyệt bạch, trên tay phe phẩy quạt xếp, từng bước kiểm tra tình hình.

Trong vườn rau có ít người mặc y phục xám, tay xách phân đi tưới, tay hát rau xếp gọn gàng.

Nếu lại gần sẽ phát hiện bọn họ mất một cánh tay.


Đây đều là những sát thủ ngày đó bị nàng chém ở tửu lầu. Lục Khanh thu họ về dưới trướng, giúp nàng quản lý khu đất, làm chút việc vặt như tưới nước, nhặt cỏ, bắt sâu, bón phân,...

Gần đây nàng bắt đầu thành lập tổ chức sát thủ, bồi dưỡng bọn họ, ngày thường làm ruộng, vào thời điểm mấu chốt lại có thể phát huy chút tác dụng.

Thu hoạch bội thu lần này không thể thiếu công lao bọn họ.

Ngay lúc này tên thủ lĩnh Lữ Thông chạy tới, dở khóc dở cười nói: "Lục Gia, ngài tới rồi! Kho hàng thật sự không chứa nổi đống rau củ với trái cây này nữa rồi! Ngài nghĩ cách xử lý đi!"

Lục Khanh nhìn đống rau quả chất núi, phân phó Mạc Ly.

"Phía nam không phải có thiên tai sao, chừa lại phần đưa đến tửu lầu, còn lại những rau quả đó đem hết đi cứu trợ đi, lấy danh nghĩa của bổn thiếu gia."

"Vâng."

Lục Khanh nhìn sang Lữ Thông.

"Gần đây mọi người vất vả nhiều rồi, mỗi người lĩnh thêm mười lượng tiền công."

Lữ Thông vui vẻ: "Đa tạ Lục gia!"

Các huynh đệ đều mất một cánh tay, mọi người đều cho rằng đời này coi như đã tàn. Ai sẽ muốn thuê đám sát thủ tàn phế chứ?

Cho nên ngay lúc Lục gia muốn bọn họ tới đây làm nông, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng vì kế sinh nhai nên vẫn phải đồng ý.

Vậy mà ở chỗ này yên yên ổn ổn trồng rau, không phải lang bạt giang hồ lại kiếm được con mẹ nó còn nhiều tiền hơn lúc làm sát thủ?!

"Ừm." Lục Khanh nhàn nhạt đáp lại: "Bổn thiếu gia đối với người ngoan ngoãn biết điều sẽ không bạc đãi." Nàng cong môi, thu quạt lại: "Không nghe lời, cũng chỉ có đường chết."

Lữ Thông nghe xong thoáng giật mình.


Đúng lúc hai tiểu nhị của tửu lầu bê đến hai thùng chè đậu xanh ướp lạnh.

"Kêu các huynh đệ dừng lại nghỉ ngơi, uống nước ăn chè."

"Tạ Lục gia."

Một nhóm sát thủ tụ lại dưới một gốc cây lớn ăn chè đậu xanh, Lục Khanh tùy ý ngắt lấy một trái dưa lê đầu cành, chà lên tay áo sau đó cắn một miếng.

"Một, hai, ba, bốn,..., mười hai, mười ba."

Thiếu một người.

Nàng cúi đầu, thấy một bóng người giơ đao về phía nàng. Nàng xoay người, đem quả dưa lê chắn thanh đao, "xoẹt" một cái quả dưa liền bị cắt thành hai nửa, vừa vặn bằng nhau. Sau đó lại lấy quạt làm vũ khí, đánh vào cổ hắn.

Nàng ra tay cực nhanh, sau đó lại tiếp tục gặm dưa, dường như nãy chỉ là mượn đao bổ dưa.

Nhóm sát thủ nhìn đến ngây người.

Ngầu, ngầu quá.

Nàng ném một nắm hạy dưa về phía tên sát thủ, mà hắn lại trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Nàng điểm huyệt hắn.

"Xem náo nhiệt đủ chưa?" Lục Khanh lên tiếng, Lữ Thông đang đứng dưới tán cây giật mình chạy đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận