" Người, người đâu, mau cứu mạng! "
Nàng ta bay người kêu lên một tiếng cầu cứu, không bao lâu sau ám vệ canh giữ bên ngoài lập tức vọt vào.
Nữ tử trong ao thấy đột nhiên xuất hiện nhiều nam nhân như vậy, trên người các nàng lại chỉ mặc một lớp sa mỏng liền kinh hoảng hét lên.
Riêng Lục Khanh ăn mặc khá kín đáo.
Nàng không có mặt váy quá mỏng, bởi vì nàng biết hôm nay sẽ gặp sự chẳng lành.
Ám vệ Quả gia hợp lực đối phó mới cứu được Quả Nhạc ra ngoài.
Ở đây có không ít người bị thương, ngay cả Quả Nhạc trên đùi cũng bị cắn một miếng, miệng vết thương vẫn còn chảy máu đầm đìa bị ám vệ Quả gia khiêng đi.
Lục Khanh lo lắng hổ tức giận sẽ xông tới đả thương người vô tội nên vẫn luôn che chắn trước mặt đám tiểu thư quý tộc, bày ra tư thế bảo hộ.
Quả Nhạc khi lướt qua nàng khẽ liếc nàng một cái thật sâu.
Lục Khanh không tránh né, ngược lại còn cong cong khoé môi.
Hai con hổ một con chạy trốn về rừng, một con bị ám vệ đánh chết.
Xung quanh khôi phục lại an toàn.
Chỉ là mọi người lúc này cũng không quá còn tâm trạng tiếp tục ngâm mình nữa.
Lục Khanh cũng quyết định quay người hồi phủ.
Hôm nay tâm tình nàng sảng khoái không thôi, cả một đoạn đường núi đều cong cong nụ cười.
Đám tiểu thư kia đều đã rời đi trước nàng.
Ngay thời điểm nàng xuống núi bỗng cảm thấy lá cây khẽ động, một cổ sát khí tràn tới.
Ngay khi nàng rút kiếm, đám hắc y nhân ẩn núp sau bụi cây đồng loạt bao vây nàng.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ sẵn, ngàn tính vạn tính lại tính sót một người.
Khương Thù!!!
Trước đây nàng không bắt được Khương Thù cho nên không kịp phòng bị lần này, đây đều là biến số nàng chưa từng trải qua.
Lục Khanh rút kiếm hướng mười mấy tên hắc y nhân mà lao tới.
Bởi vì đây là suối nước nóng dành cho nữ, Mạc Ly cũng không tiện đi theo mà chờ ở sườn núi.
Ứng phó Quả Nhạc, nàng nắm chắc mười phần, nhưng mà đối đầu với đám sát thủ này nàng lại có phần không tự tin.
Nàng cũng không thể dễ dàng bộc lộ võ công, vì thế ngay lúc đám hắc y nhân kia cho rằng nàng muốn liều chết phản kháng, Lục Khanh hướng phía sau bọn họ mà hét lên " Mạc Ly, hộ giá! "
Ngay thời điểm đám sát thủ quay đầu, nàng dùng kiếm chống xuống đất làm điểm trụ, lộn người nhảy ra khỏi vòng vây sau đó dồn hết sức lực chạy xuống chân núi.
Đám sát thủ đều sợ đến ngây người, bọn họ làm sát thủ nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy loại động tác này, cũng lần đầu tiên thấy có người dùng kiếm như vậy!
Lục Khanh giống như bùng nổ, lao nhanh như báo xuống chân núi.
Ở trong bóng tối có một đôi mắt nhìn nàng chằm chằm.
Chẳng lẽ trước kia đều là ảo giác, nàng thật sự không biết võ công?
Mắt thấy nàng sắp bị đuổi tới, y một thân tử sam mới xuất đầu lộ diện.
Lục Khanh như nhìn thấy người thân, hô to
" Quân Diễm Cửu, cứu mạng a! "
" Nấp ra phía sau.
"
Quân Diễm Cửu một tay đem vật nhỏ này đẩy về phía sau.
Một tay che chở, một tay xuất kiếm.
Chỉ cần một tay, không đến một chén trà sau mặt đất đều loang lổ một mảng lớn.
Y giữ lại một tên sống sót, dùng kiếm chĩa thẳng vào yết hầu ép khai: " Nói, ngươi là do ai phái tới? "
Tên này trực tiếp cắn lưỡi tự sát.
Lục Khanh ngồi xổm xuống, trực tiếp lột đồ hắn ta, phát hiện trên người hắn mang một khối bùa hộ mệnh của Khương quốc! "
Nàng đưa cho y xem: " Quả như ta dự liệu.
Là người Khương quốc.
"
Quân Diễm Cửu cũng không để ý tấm bùa kia mà tầm mắt dán lên người Lục Khanh, như tìm kiếm gì đó.
" Nô tài cứu giá chậm trễ, làm công chúa hoảng sợ rồi.
"
Ánh mắt y lập loè một cổ ý vị thâm trường không dễ thấy.
Vừa mới bị ám sát, một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi bị một đám sát thủ bao vây hiện tại lại có thể mặt không đổi sắc ngồi xuống lục thi thể, có phải quá bình tĩnh rồi không?
Lục Khanh nói: " Bản công chúa không đáng ngại.
"
" Ta ăn nhiều, chạy trốn cũng mau, chỉ là...!"
Quân Diễm Cửu cười thầm.
Đây là cái đạo lý gì?
" Chỉ là sao? "
" Chỉ là Cửu Cửu sao lại xuất hiện ở khu tắm nữ? "
Khuôn mặt tuấn dật liền xuất hiện vài vết nứt.
Bọn họ bây giờ quả đúng là vẫn ở khu nữ cách sườn núi một đoạn.
Quân Diễm Cửu ngữ khí bình bình: " Nô tài vốn dĩ không phải nam cũng chẳng phải nữ, xuất hiện ở chỗ này có gì không bình thường sao? "
Lục Khanh không còn gì để nói.
Dừng một chút như đang suy nghĩ gì, Quân Diễm Cửu mở miệng, cười như không.
" Công chúa nói vậy có nghĩa là hoài nghi đám sát thủ này do nô tài phái tới? "
Lục Khanh kiên quyết lắc đầu: " Ngài hiểu lầm rồi, ta sao có thể hoài nghi Cửu Cửu chứ? "
Cho dù có hoài nghi ai, nàng tuyệt đối sẽ không hoài nghi Cửu Cửu.
Người đã cùng nàng hoạn nạn có nhau, nương tựa nhau suốt mười năm ròng rã, người một lòng một dạ móc hết chân tâm sủng ái nàng, yêu nàng, bầu bạn cùng nàng.
Quân Diễm Cửu nhướng mày: " Ồ? Vì sao không nghi ngờ nô tài? "
" Người trên thế gian này nhiều vô số kể, nhất định sẽ có tri kỷ của chính mình, một người đáng để đặt trọn niềm tin, vĩnh viễn không nghi ngờ.
Quân Diễm Cửu, ta tín nhiệm ngài, ngài chính là vạn trung chi nhất.
"
Ánh mắt y lặng lẽ gợn sóng, cả trái tim cũng như đập nhanh một nhịp.
Tiểu công chúa vì cái gì tín nhiệm mình như vậy?
Cả quãng đường xuống núi hai người ôm hai nỗi tâm tư, không ai nói với ai.
Quân Diễm Cửu tìm người xử lý đống thi thể kia.
Hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, hồi cung.
Y vẫn là không nhịn được hỏi một câu.
" Công chúa vì sao lại tin tưởng nô tài như vậy? "
Lục Khanh ngoéo ngoéo tay: " Ngài dịch qua đây một chút ta liền nói cho ngài biết.
"
Quân Diễm Cửu cúi đầu, ghé sát vào Lục Khanh.
Đáp lại y là một nụ hôn.
Lục Khanh một tay giữ cằm, một tay ôm eo y.
Môi nhỏ mềm mại lúc này đang dán lên môi y.
Xúc cảm xa lạ làm toàn thân Quân Diễm Cửu cứng đờ.
Không phải chạm nhẹ là xa.
Lục Khanh nhắm mắt, đem tất cả tưởng niệm cùng luyến mộ hai đời trút ra toàn bộ.
Mười mấy giây sau Lục Khanh mới buông tay.
" Đây chính là nguyên do, về sau ngài đừng hỏi nữa.
" Lục Khanh bề ngoài một bộ dạng tùy ý, dường như không đem chuyện này để trong bụng.
....
Y bất tri bất giác...
Bị công chúa giả này cưỡng hôn?
Đúng rồi, chính sự còn chưa làm.
Nàng đã quá trớn như vậy, vậy y cũng không khách khí nữa.
Quân Diễm Cửu đột nhiên túm lấy nàng, đặt nàng trên đùi, bàn tay trực tiếp đem váy nàng vén lên nhìn ra sau eo nàng.
Trên vòng eo mảnh khảnh trắng tuyết cư nhiên xuất hiện nốt ruồi son trong lời đồn, y dùng tay chà sát, quả là thật.
Ánh mắt rung động, đồng tử thập phần chấn động.
" Người...!Thật sự là công chúa? "
" Cái gì mà thật giả? Ngài đang xem cái gì vậy? " Nàng chỉ đứng dậy, cũng không trách cứ y mạo phạm.
" Không có gì.
"
Quân Diễm Cửu thần sắc phức tạp.
Y có thể nói rằng từ trước đến nay đều xem nàng là công chúa giả mạo sao?
Lục Khanh nét cười tràn ngập trong đôi mắt: " Quân Diễm Cửu, ngài xem qua thân thể của ta thì phải chịu trách nhiệm, cưới ta đi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...