Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

"Xảy ra chuyện gì? Hấp ta hấp tấp!"

Quân Diễm Cửu hơi khó chịu, nhưng hắn hiểu rõ nếu không có chuyện nghiêm trọng, Ám Mị sẽ không cư xử thế này."

Ám Mị nhìn Lục Khanh, muốn nói lại thôi.

Quân Diễm Cửu nhìn hắn: "Không sao, cứ nói đi."

Ám Mị cúi đầu, nói; "Mẫn lão gia tử vừa đến Khương quốc đã bị thích khách ám sát, bị thương nghiêm trọng."

Sắc mặt Quân Diễm Cửu tái nhợt, siết chặt chiếu thư trong tay.

Lục Khanh âm thầm suy nghĩ lý do Mẫn lão gia tử bị ám sát, còn có thái độ kiêng dè nàng của Ám Mị, cả vẻ mặt khi nãy của Quân Diễm Cửu nữa, cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Hai người quen biết Mẫn lão gia tử không lâu, tuy rằng con người ông khá tốt, nhưng mà tảng băng ngàn năm như Quân Diễm Cửu tại sao nghe tin lại phản ứng mạnh như vậy?

Ánh mắt Quân Diễm Cửu khẽ dao động, hắn dường như cố gắng bình tĩnh lại, nhưng hàng mi run rẩy đã bán đứng ý đồ của hắn.

Hắn đỡ bàn, ngồi xuống: "Nghiêm trọng đến mức nào?"

Ám Mị nghiêm giọng nói: "Hai ngày trước Mẫn lão gia tử vừa mới đến kinh thành, còn chưa kịp tiến cung đã bị ám sát bên đường.

May là thị vệ hộ tống liều mình chống cự, còn có viện quân triều đình đến kịp thời nên mới giữ được một mạng.

Sau đó ông bị đưa về phủ đệ, hôn mê tớ giờ, ngày nào cũng có rất nhiều đại phu lui tới.

Nghe đến đây Lục Khanh nhìn thấy sắc mặt không tốt của Quân Diễm Cửu, không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Hắn đặt chiếu thư lên bàn, trầm mặc hồi lâu.


Ám Mị vẫn đứng yên chờ lệnh, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng

""Lập tức tìm kiếm những đại phu tốt nhất đưa qua Khương quốc, còn nữa, phải tìm bằng được hung thủ!" Mấy chữ cuối thốt ra còn mơ hồ mang theo chút đay nghiến.

"Vâng."

Ám Mị nhận lệnh lập tức rời đi.

Trong ấn tượng của nàng, gương mặt hiền từ của Mẫn lão gia tử mang lại một cảm giác thân thiết vô cùng, giống như ông của nàng vậy, bỗng nhiên nhận được tin tức này, trong lòng nàng cũng vô cùng khó chịu, không nói nên lời.

"Ta cảm thấy rất có thể liên quan đến Tiêu gia." Lục Khanh suy đoán.

Quân Diễm Cửu còn đang ngẩn người, căn bản không nghe thấy những gì Lục Khanh nói, giây lát mới nhận ra, hỏi lại: "Người nói gì?"

"Ta nói ta cảm thấy việc này rất có thể liên quan đến người của Tiêu gia."

"Thái tử bị phế, Tiêu hoàng hậu tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo lên Khương Duy, nhưng hắn ở trong cung được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt nên bà ta hướng mũi giáo về phía Mẫn lão gia."

"Lại nói từng là gia tộc giàu có số một Khương quốc, thế lực của Mẫn lão gia ở Khương quốc không thể khinh thường, nếu như ông trở về giúp đỡ Khương Duy, hắn ta sẽ như hổ mọc thêm cánh, tất sẽ trở thành trở ngại lớn nhất đối với Khương Thù." Lục Khanh phân tích liền một mạch.

"Người nói không sai."

Điều này hắn có thể không biết sao?

Ở Khương quốc, ngoại trừ Tiêu gia, không ai có thể xuống tay với ông ấy.

Lục Khanh khẽ thở dài.

"Chỉ tiếc, Mẫn lão gia tử nôn nóng gặp cháu ngoại mà lơ là an toàn của bản thân nên mới bị người ta ám toán."

Tay cầm chén trà của Quân Diễm Cửu run lên, nắp va vào thành chén tạo lên tiếng leng keng.

Cuối cùng hắn không uống nổi một ngụm trà nào.

"Ám sát trên đường, đúng là vô cùng càn rỡ!"

Lục Khanh cảm thấy kỳ quái: "Một người quan trọng như Mẫn lão gia bị ám sát, tại sao Khương hoàng lại không có phản ứng gì?"

Quân Diễm Cửu hừ lạnh một tiếng, trào phúng: "Chỉ thấy người nay cười, nào nghe người xưa khóc? Chính thê tử của lão còn bị đối xử như vậy, huống hồ chỉ là phụ thân của người trước."

Lục Khanh cụp mắt.

Nàng cũng không biết phải nói gì.

Vốn dĩ còn đang nhảy nhót vui vẻ vì lão già kia nhận thua đi xin lỗi Quân Diễm Cửu, giờ đây trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, không vui nổi nữa.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một âm thanh.

"Công chúa, người nên về rồi."

Hoàng thượng ngoại lệ khai ân cho Lục Khanh đi truyền chỉ, nhưng chỉ cho nàng thời gian một nén hương, bây giờ đã hết rồi.


"Được, ta tới liền."

Lục Khanh tự biết lần này không thể ở lâu, nếu không nàng sẽ không có cơ hội đến lần thứ hai.

Nàng đi tới trước mặt Quân Diễm Cửu, nắm lấy tay hắn. Nàng cúi xuống hôn lên giữa cặp lông mày đang rũ xuống, nhẹ nhàng nói: "Chàng yên tâm, cát nhân có thiên tướng, Mẫn lão gia tử sẽ không sao đâu."

Quân Diễm Cửu ngẩng đầu nhìn một cái rồi kéo Lục Khanh vào trong lòng, ôm như ôm em bé, gác cằm lên vai nàng.

"Được rồi, Cửu Cửu, ta phải về, chàng cứ ở đây, chờ tới khi phụ hoàng hết giận, ta sẽ nghĩ cách cứu chàng ra." Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Quân Diễm Cửu.

"Ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ, có cơ hội ta lại đến thăm chàng, ngoan."

Nói xong nàng đứng dậy, bế Quân Bảo rời đi.

Người trong ngực không còn, tim cũng nháy mắt trùng xuống.

Quân Diễm Cửu chớp mắt, cầm lấy chén trà trên bàn, bóp nát.

Máu tươi trộn lẫn nước trà thi nhau chảy xuống, mà hắn vẫn nắm chặt mảnh vỡ sắc nhọn, giống như không cảm nhận được chút đau đớn nào.

Ngón tay nối liền với trái tim, tay đứt lòng đau.

Tiểu Phúc Tử thấy liền chạy tới, hoảng loạn kêu: "Gia, gia!"

Sau khi về Kiêu Dương Điện, Lục Khanh liền đem bản sao quốc thư nàng vừa chép được đưa cho Nga Nhi.

"Tìm người chép ra mấy ngàn bản, dán khắp đường lớn ngõ nhỏ, bản công chúa muốn cho khắp thiên hạ nhìn thấy Khương quốc cúi đầu trước Bắc quốc, hoàng đế Khương quốc đích thân xin lỗi Bắc quốc đại nhân của chúng ta."

Nga nhi che miệng cười: "Công chúa, người thật là!"

"Còn không đi mau?"

Nga Nhi thè lưỡi, cười cười: "Vâng."

Từ sau khi truyền quốc thư đi, Khương hoàng đã hắt xì mấy ngày liên tục.


Mí mắt phải cũng nháy suốt ngày.

Vì mặt mũi tổ tông, ông ta không thể không cúi đầu, nhưng vẫn không tài nào nuốt trôi cục tức.

Ý muốn đánh bại Bắc quốc, thâu tóm nó trong tay ngày càng mãnh liệt.

Quả thật ông ta đã cân nhắc việc này hồi lâu.

Tuy rằng ông ta không tiếp xúc quá nhiều với Lục Khanh, nhưng qua vụ Khương Thù cũng nghe qua truyền kỳ của nàng nên biết nha đầu này không hề dễ đối phó.

Đừng thấy nàng ta tuổi nhỏ mà khinh, nàng ta chính là một nữ nhân điên, hành xử vô pháp vô thiên.

Không có gì nàng ta không dám làm cả.

Tạm thời cho nàng ta thỏa nguyện, chờ đến khi trăm vạn đại quân của ông ta san bằng Bắc quốc, ông sẽ rửa sạch mối hận này.

Đến lúc đó hắn muốn nha đầu Lục Khanh đó, còn cả lão cha nó bị lột sạch đồ, ba quỳ chín lạy trên đường lớn, quỳ từ biên cương đến Kim Loan Điện Bắc quốc!

Ông ta sẽ ngồi lên long ỷ Bắc quốc, chờ người quỳ trở về!

Khương Bá Thiên đắc ý dạt dào, đúng lúc một binh lính hoảng loạn chạy vào.

'Hoàng thượng! Không hay rồi! Bắc quốc truyền tin, Lục Khanh đem quốc thư của chúng ta chép ra mấy ngàn bản, dán khắp đường phố Bắc quốc!"

"Cái gì?"

Khương Bá Thiên cảm thấy cổ họng tanh ngọt, hộc máu tại chỗ.

"Người đâu! Truyền thái y, mau truyền thái y! Hoàng thượng ngất xỉu rồi!" Thái giám thân cận lớn giọng, hoảng loạn kêu to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận