Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế


"Công chúa muốn thế nào?" Mạc Ly nhàn nhạt hỏi, đồng thời siết chặt thanh kiếm trong tay.
Chỉ cần nàng nói muốn hắn đi đồ sát Khương quốc, cho dù tan xương nát thịt hắn cũng sẽ cứu người kia về.
"Không thế nào cả." Lục Khanh cười, lúm đồng tiền hiện ra, giống như đã đoán trước mọi chuyện.
"Mọi người đều nghĩ bản công chúa sẽ nhất thời xúc động chạy tới Khương quốc? Vậy thì bản công chúa càng muốn bày mưu tính kế thắng ở vạn dặm bên ngoài."
Đã qua nhiều ngày, hộ vệ ở Kiêu Dương Điện cũng được gia cố vài lần, canh giữ nghiêm ngặt.

Mọi người đều sợ nàng thừa dịp chạy trốn.
Lục Triệt còn thái quá hơn, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại chỗ nàng cỡ mười tám lần, hoặc là bàn bạc chuyện Khương Thù, hoặc là mang đồ ăn cho nàng nhưng thật ra là đến nhìn xem nàng còn ở đó không.
Nàng thật sự muốn nói rằng: "Ca ca lo nghĩ nhiều rồi."
Một vị tướng bình thường có thể ra trận giết địch.
Nhưng một vị tướng xuất sắc phải biết ở trong doanh trại bày mưu tính kế.
Là người đủ mạnh để ngăn cản thiên binh vạn mã.
Người trước cùng lắm chỉ là một mãng phu liều lĩnh, mà nàng lại là người vế sau.
Nàng đẩy cửa lớn nơi ở của sứ thần.
Sứ thần Tiêu Hoàng Long, thân cữu của Khương Thù, đệ đệ ruột của Tiêu hoàng hậu, ở Khương quốc là người vô cùng quyền lực.
Chẳng qua là vì Khương Thù nên mới lưu lạc nơi này.

Ông vẫn luôn yêu quý, bầu bạn với Khương Thù.
Lão sứ thần này đã không ít lần đưa ra chủ ý hay cho Khương Thù, cũng giúp hắn mua chuộc không ít cung nhân.

Chỉ là Khương Thù bùn loãng không trát được tường, bằng không hắn cũng chẳng thê thảm như này.
Đương nhiên, bản lĩnh thì Tiêu Hoàng Long vẫn có nên Lục Khanh mới cất công tới đây.
Nhưng khi Tiêu Hoàng Long nhìn thấy nàng lại không hề vui vẻ.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Lục Khanh thoải mái ngồi xuống, cười: "Câu hỏi vô nghĩa, đương nhiên là tới tìm ông."
Vẻ mặt Tiêu Hoàng Long đầy cảnh giác, nhìn nàng không nói.
Lục Khanh nói: "Ông yên tâm, bây giờ ông đã thảm như vậy rồi, có gì để uy hiếp ta đâu.

Ta sẽ không mất công đối phó ông, nhưng, ở Khương quốc lại có một người đủ sức uy hiếp ông đấy."
"Ngươi muốn nói gì?"

Lục Khanh ngồi xuống, rất nhanh đã có thị nữ dâng trà, Lục Khanh ra hiệu: "Ngồi đi, đừng nhìn chằm chằm ta như thế, cũng không cần khẩn trương quá mức."
Nghĩ đến phận ăn nhờ ở đậu, Tiêu Hoàng Long đen mặt ngồi xuống.
Lục Khanh nâng tách trà, giọng nói bình bình: "Thái tử thất lạc, Khương Duy, vài ngày trước đã đến Khương quốc, bây giờ đang thoải mái hưởng thụ hết đãi ngộ của thái tử rồi."
Tiêu Hoàng Long nhíu mày, tức giận nói: "Chẳng phải do các ngươi đưa người qua sao?"
Lục Khanh nói: "Đúng vậy, là chúng ta đưa hắn về, nhưng mà hai nước láng giềng kề nhau, vì quan hệ hai nước, ta giúp các ông tìm người có gì không ổn? Đưa người đến là chuyện của chúng ta, nhưng đối xử với hắn như nào lại là chuyện của Khương hoàng."
Tiêu Hoàng Long buồn bã.
Kỳ thật ông đã sớm đoán được ngày hôm nay.
Thái tử thất lạc xuất hiện, làm Khương Thù giậu đổ bìm leo.

Hắn bây giờ như một đứa trẻ bị bỏ rơi, khiến cho tình cảnh Tiêu gia cũng vô cùng khó xử.
Lục Khanh nói tiếp.
"Thật ra có đưa tên thái tử kia đi hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là lão già Khương hoàng kia đúng lúc cần một người như vậy xuất hiện, không phải sao?
Thế lực Tiêu gia quá lớn, ngoại thích lại can thiệp quá nhiều chuyện chính sự, Khương hoàng đã sớm đề phòng kiêng kỵ.

Kể cả tên Khương Duy này là giả thì có sao? Sự thật là ông ta chỉ cần một tên thái tử khác để chèn ép Tiêu gia mấy người mà thôi."
Gân xanh trên trán Tiêu Hoàng Long giật giật, ý trong ánh mắt cũng dần thay đổi, hắn xem xét kỹ Lục Khanh một lần nữa.
Một tiểu nha đầu không lớn không nhỏ, lúc trước hắn cũng chẳng thèm liếc mắt, nhưng lại có thể nhìn thấu vấn đề Khương quốc?
Hắn không khỏi cười lớn: "Nói đi, ngươi muốn làm gì?"
Lục Khanh cười khẽ: "Ta? Tất nhiên là muốn hợp tác với ông.

Ta nghĩ đại nhân là người thông minh, ắt hẳn biết ta muốn gì.

Tiêu đại nhân, Khương Thù nhà ông có thể giữ mạng hay không đều phụ thuộc vào ta.
Chờ vị thái tử thất lạc kia đứng vững ở Khương quốc, Khương Thù sẽ là người đầu tiên bị hắn đối phó.

Bản công chúa am đoan với ông, bất luận thế nào cũng giữ được mạng cho hắn, thế nào?"
"Không thế nào."
Tiêu Hoàng Long cười lạnh: "Ngươi chính là kẻ làm hại Khương Thù, không phải ngươi hại, Khương Thù sẽ không có ngày hôm nay, hai chữ "hợp tác" này thốt ra từ miệng ngươi, không đáng tin cậy."
"Ồ? Vậy sao?"
Lục Khanh lộ ra dáng vẻ trầm ổn không đúng tuổi, giống như Lã Vọng câu cá*.
"Tiêu đại nhân chìm nổi nhiều năm chốn quan trường, hẳn là biết câu thời thế thay đổi đi, không có kẻ địch nào mãi mãi, cũng chẳng có bạn bè nào suốt đời.

A, đúng rồi, khoảng thời gian trước thái tử điện hạ đánh nhau trong ngục bị thương không nhẹ, nếu không điều trị cho tốt chỉ sợ sẽ để lại biến chứng.

Nếu Tiêu đại nhân bằng lòng bắt tay với bản công chúa, bản công chúa tất nhiên sẽ dặn dò thái y dốc hết sức lực điều trị."
Tiêu Hoàng Long cười lớn: "Công chúa điện hạ thật là miệng lưỡi trơn tru, Tiêu mỗ cam bái hạ phong.
Chỉ là cái công chúa gọi là hợp tác, sao chỉ có bảo vệ tính mạng thái tử điện hạ? Ít nhất cũng phải thả người về nước chứ? Muốn hợp tác mà chút thành ý này công chúa cũng không có ư?"
Lục Khanh như nghe thấy chuyện cười của năm: "Thành ý? Một tù nhân ăn nhờ ở đậu còn muốn nói chuyện thành ý với bản công chúa?"
Lục Khanh nhìn ông ta, lộ ra khí thế bức người, rõ ràng đôi mắt đang cười nhưng lại làm Tiêu Hoàng Long vô thức rùng mình.
"Bản công chúa muốn hắn chết canh ba, hắn không thể sống đến canh năm đâu, ông còn lựa chọn khác sao?"
Ông lăn lộn nhiều năm, thu phục bao người về dưới trướng, vậy mà lại bị một tiểu cô nương chặn họng, ông bất đắc dĩ thở dài.
Tiêu Hoàng Long cắn chặt răng: "Mong công chúa chữa trị cho điện hạ thật tốt, bản quan đồng ý cùng công chúa bắt tay làm bằng hữu."
"Được." Lục Khanh đứng dậy đi về, trước khi ra khỏi cửa dừng lại nói thêm: "Hợp tác vui vẻ."
Nàng nghĩ đơn thương độc mã chạy đến Khương quốc cũng chẳng làm được trò trống gì, mà mượn thế lực của Tiêu gia ở Khương quốc thì có thể thừa nước đục thả câu, cứu Quân Diễm Cửu ra.
Kỳ thật Lục Khanh tới đây cũng chuẩn bị hai phương án, "cưỡng ép" hoặc "dụ dỗ", nhưng không ngờ tới chiêu "cưỡng ép" này lại được việc.
Chủ yếu là Quân Diễm Cửu chỉ là một thái giám, với Khương Thù hay Tiêu gia đều không có uy hiếp.

Cứu ra cũng không quá khó.
Đương nhiên nếu ông ta thật sự cứu được Quân Diễm Cửu thì sau này nàng vẫn sẽ tạ ơn.
Sau khi đi khỏi chỗ của Tiêu Hoàng Long, Lục Khanh nói với Mạc Ly: "Chuẩn bị một chút, hai ngày sau chúng ta xuất phát."
Nàng muốn đích thân đến biên cảnh, đón hắn về nhà.
_______________________________
Chú thích này là một điển cố, nhưng vì mình muốn truyền tải đầy đủ nhất nên nó hơi dài, m.n có thể pass qua đọc chương mới cũng được nha.
(*) Lã Vọng câu cá là câu chuyện kể về Khương Tử Nha – một người có tài dụng binh và trị quốc hiếm có vào bậc kỳ tài.

Được mệnh danh là khai quốc công thần thời nhà Chu thế kỷ 12 TCN.

Người đời coi trọng đặt tôn xưng Khương Thái Công.

Biểu tượng của nhân vật này không chỉ có ý nghĩa lớn nghĩa trong lịch sử trung Hoa.


Mà còn còn có những ảnh hưởng sâu sắc đến triết lý sống và văn hóa phương Đông sau này.

.

ngôn tình tổng tài
Điển tích Lã Vọng Câu Cá
Điển tích Lã Vọng câu cá được bắt nguồn từ câu chuyện về sự lụi bại của nhà Thương và sự kiện trỗi dậy mạnh mẽ của người hiền tài.

Thỉnh cao nhân phò tá dựng nghiệp nhà Chu.
Sự suy bại của triều đại Ân Thương
Triều đại Ân Thương bước đến độ suy kiệt, dân chúng rơi vào lầm than.

Trụ Vương vì say mê nàng Đắc Kỷ mà đày đọa dân chúng.

Bắt dân chúng làm nô lệ xây Tửu Trì và Nhục Lâm làm nơi thác loạn.

Để ngắm tinh tú lại bắt dân chúng sức cùng lực kiệt xây Lộc Đài.

Triều thần vô cùng bất mãn trước sự bất nhân, bạo ngược, hoang dâm vô độ của Trụ Vương.

Nhưng lên tiếng đều bị chịu những hình phạt rất tàn khốc từ kẻ xưng vương.

Các chư hầu phò tá nhà Thương không chịu nổi với sự tàn bạo, mất nhân tính của của Trụ Vương nên đồng loạt phản kháng.
Tây Bá Hầu Cơ Xương (tức Chu Văn Vương sau này) nhiều lần lên tiếng.

Bị Trụ Vương bắt nhốt ở Dữu Lý.

Trụ Vương cho người bắt giết người con trai của ông.

Bắt ông phải chịu nhục ăn thịt con của mình để được về nước.

Cơ Xương căm hận tột cùng nên quyết chí đứng lên phạt Trụ.

Để củng cố lực lượng, ông đã âm thầm chiêu binh mãi mã, đãi ngộ hiền tài, lấy nhân nghĩa trị quốc tạo nên một Tây Chu lớn mạnh.


Lã Vọng câu cá – Gặp gỡ hiền nhân
Khương Tử Nha đoán trước được sự suy tàn mạt vận của nhà Thương nên ngày ngày ra câu cá bên bờ sông Vị, chờ thời cơ để lập nghiệp lớn.

Dân chúng trong vùng cho là ông là kẻ quái nhân, kỳ nhân dị sĩ.

Được bề tôi giới thiệu, Cơ Xương có lòng ngưỡng mộ đích thân đến sông Vị để được diện kiến thánh nhân.
Đến bờ sông thì thấy ông lão 80 tóc bạc phơ phong thái đạo mạo ung dung buông cần.

Lạ thay thấy Lã Vọng câu cá không mồi.

Thấy vậy Cơ Xương liền lại hỏi, Lã Vọng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trả lời: "Lão phu vẫn có thói quen câu cá không cần mồi, cá không cần phải cắn câu, đợi người có lòng sẽ tự động cắn câu"
Hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Lã Vọng, Cơ Xương vội lạy tạ thỉnh cầu.

Nhận được sự phò tá của ông.

Khương Tử Nha kính cẩn nhận lời: "Lão phu họ Khương tên Thượng, tự Tử Nha xin bái kiến Hầu gia!"
Cơ Xương mời Khương Tử Nha ngồi chung xa giá cùng bàn luận chuyện trị quốc.

Sau đó, với tài trị quốc bình thiên hạ, Khương Tử Nha đã lập nhiều công lao hiển hách trong công cuộc phạt Trụ, lập ra triều đại nhà Chu.

Ông được phong hầu ở đất Tề, hiệu là Tề Thái Công.
Ý nghĩa biểu tượng Lã Vọng câu cá
Lã Vọng câu cá được xem là biểu tượng cho đức tính kiên nhẫn và khả năng nhìn xa trông rộng, biết nắm bắt thời cơ để dựng nghiệp lớn.

Biểu tượng Lã Vọng câu cá thích hợp dành cho những người làm quan chức, chính trị, nắm giữ quyền hành.

Mang vận khí phù trợ cho gia chủ, giúp gia chủ luôn minh mẫn, sáng suốt và đưa ra những quyết định đúng đắn.
Biểu tượng Lã Vọng câu cá còn có tác dụng rất tốt trong việc điều tiết cảm xúc.

Giúp người sở hữu giữ được sự bình tĩnh và kiên nhẫn.

Luôn sáng suốt trong mọi quyết định, mọi hoàn cảnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui