Nhìn lọn tóc mình vất vả tết hồi lâu bị cắt mất, Khương Noãn đỏ mắt, nắm chặt chủy thủ vọt lên: "Ta giết ngươi!!!"
Lục Triệt tuy miệng nói hôm nay phải cắt hết tóc nàng, nhưng nhìn tiểu nha đầu xinh xắn lanh lợi xấp xỉ muội muội mình vẫn có điểm nhường nàng.
Nàng chém, hắn chặn, càng lúc càng lui về sau, đến tận khi đụng phải một cây đại thụ.
Lục Triệt bây giờ không lui được nữa, bật cười.
Khương Noãn chỉ thấy tên nam nhân trước mặt cười vô cùng gian trá.
Hắn giơ cao bím tóc trong tay, vẫy vẫy khiêu khích nàng.
"Ngươi trả cho ta!"
Trong suy nghĩ từ nhỏ đến lớn của Khương Noãn, loại đồ như tóc này chỉ có phu quân cùng nàng kết tóc mới có thể chạm vào, những người khác một sợi cũng không được động đến.
Tóc của nàng, tuyệt đối không thể rơi vào tay tên cẩu tặc kia!
Nhưng mà tên cẩu tặc này cho rằng nàng sẽ ngu ngốc bị hắn dắt mũi, lập tức đoạt lại lọn bím tóc kia sao?
Ài.
Khương Noãn cười lạnh, ánh mắt biến thành mũi tên, nắm chủy thủ lao tới.
Chỉ thấy con ngươi Lục Triệt loé sáng, sau đó nhanh như chớp né ra sau.
Khương Noãn còn chưa kịp phản ứng, chủy thủ trực tiếp găm sâu vào thân cổ thụ.
Lục Triệt nở một nụ cười giảo hoạt.
"Ngươi cũng thật tàn nhẫn.
Tiểu nha đầu, nếu ta không tránh kịp chắc chắn phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng luôn rồi."
Vừa nói, hắn vừa giữ chặt cổ tay đang nắm chủy thủ của Khương Noãn, xoay người bắt lấy cái tay còn lại, ghì chặt lên cây.
"Tên thúi tha không biết xấu hổ, ngươi làm gì đó?"
Khương Noãn vừa sợ vừa giận, hận không thể một chân đá chết Lục Triệt, nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị hắn điểm huyệt buộc nàng đứng im bất động.
Lục Triệt vừa cười vừa tiện tay rút dây buộc, tháo đai lưng nàng xuống.
Mắt Khương Noãn trừng lớn.
"Cầm thú!!! Ngươi định làm gì?!!"
Lục Triệt tay chân nhanh nhẹn vặn hai tay nàng ra sau lưng, dùng đai lưng cột chặt lên cây.
Lưu loát làm xong hết mọi thứ, hắn còn búng vào trán tiểu công chúa một cái, một tay chống thân cây, dí sát vào nàng.
"Tiểu công chúa bướng bỉnh, sau này còn gặp lại!"
Nói xong liền quay đầu rời đi.
Ức hiếp xong Khương quốc tiểu công chúa, Lục Triệt thoải mái cả người, phiền muộn tức giận với Lục Khanh cũng nhanh chóng bay đi, khi trở về tẩm điện còn vui vẻ ngân nga vài bài hát.
Mà Khương Noãn từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu ức hiếp như thế.
Dưới ánh trăng sáng, nàng nghiến răng nghiến lợi hét lên.
"Lục Triệt! Ngươi cứ chờ đó!!! Ta và ngươi từ giờ không đội trời chung!!!!!"
Mà Lục Khanh bên này sau khi Lục Triệt rời đi vẫn sửng sốt một hồi lâu.
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện.
Nàng vốn dĩ định tắm rửa rồi đi ngủ luôn nhưng lại không nhịn được mà đi xuống mật thất.
Nàng đem cảnh hai người sóng vai ngồi trong nhà lao vẽ lại.
Một nam nhân áo tím ôm thỏ trong lòng, nữ tử dựa vào người nam nhân, một tay cầm sách đọc, một tay cầm đào gặm.
Nàng nhẹ nhàng thổi mực, sau đó cẩn thận treo lên.
Ngày hôm sau.
Vì Khương Thù đã đứng ra xác nhận nên vụ án trở nên phức tạp hơn nhiều.
Từ sáng sớm, Lục Triệt đã bị Tiêu Hoà Đế gọi đến thư phòng, sắp xếp cho hắn điều tra vụ việc Khương Thù bị hạ độc lại một lần nữa.
Khương Thù vừa mới tỉnh ngủ đã bị chuyển từ Kiêu Dương Điện đến Hình bộ đại lao.
Tuy nhiên hắn chỉ đến phối hợp điều tra mà thôi.
Thân phận hắn quá nhạy cảm nên cũng không tiện dính líu nhiều.
Lục Triệt đọc tài liệu vụ án, suy nghĩ một lát đột nhiên nhếch khóe môi.
Hắn sai người giam Tô Diệc Thừa và Khương Thù vào cùng một phòng giam.
Tô Diệc Thừa vốn đang nằm trên mặt đất dưỡng thương, nghe cửa lao "loảng xoảng" mở ra mới mở mắt nhìn.
Thấy Khương Thù bị người đẩy vào, hắn "ồ" một cái, bật dậy.
"Khương Thù!"
Hắn ở trong tù, mỗi ngày mỗi đêm đều muốn băm vằm Khương Thù thành trăm mảnh.
Tất cả đống hổ lốn này đều do hắn ta tạo nên cả!
Nếu không phải hắn ta hạ độc trước, hắn cũng không đến mức vì trả thù mà hạ độc ngược lại, việc hắn bí mật sử dụng vu cổ càng không thể bị phát hiện.
Dựa vào cái gì mà hắn ta có thể hạ độc, còn hắn trả lại gấp ba lại bị bắt vào tù?
Hắn bây giờ bị giáng liền ba cấp quan, uy danh, quyền lực tất cả đều mất hết! Phò tá bên cạnh hắn cũng lần lượt rời đi, mấy ngày nay trong tù cũng không có một đại thần nào trong triều đến hỏi thăm.
Hơn nữa việc điều trị bị gián đoạn nên da mặt của hắn đang dần chuyển biến xấu.
Vì vậy nên khi nhìn thấy người đến, hắn giống như một con thú hoang, đỏ mắt nhào về phía Khương Thù.
Khương Thù còn chưa định thần đã bị Tô Diệc Thừa đè ngã xuống đất.
Hắn túm lấy vạt áo Khương Thù, hai người vật lộn trên mặt đất, Khương Thù bị đánh đến choáng váng.
Tô Diệc Thừa nhân lúc Khương Thù chưa chuẩn bị gì, một tay nắm cổ áo, một tay đánh tới tấp lên mặt hắn ta.
"Khương Thù! Đều tại ngươi! Đều tại ngươi hại ta! Hủy hoại gương mặt này còn không đủ, ngươi còn muốn ta đoạn tử tuyệt tôn? Ngươi thật tàn nhẫn!"
Tô Diệc Thừa nghiến răng: "Ta bây giờ đã rơi xuống bùn, ngươi cũng đừng mong sống tốt!"
Khương Thù cũng chẳng phải dạng vừa, rất nhanh hắn xoay người một cái, Tô Diệc Thừa đã bị hắn đè xuống dưới thân, vẻ mặt hắn nháy mắt trở nên âm hiểm, giơ tay bóp cổ Tô Diệc Thừa.
Hắn dùng khá nhiều sức, Tô Diệc Thừa rất nhanh mặt đỏ tía tai, không thở nổi.
Khương Thù hừ lạnh: "Nếu không phải ngươi hạ thuốc bổn điện gấp ba lần thì ngươi còn có thể sống.
Đáng tiếc, bây giờ ngươi chỉ có thể chết!"
Hắn tí nữa thì biến thành thái giám, cục tức không có chỗ trút, cộng thêm những đè nén bao ngày bị giam lỏng ở Kiêu Dương Điện, hắn đổ hết lên người Tô Diệc Thừa.
Hắn coi Tô Diệc Thừa như cái bao mà trút giận.
Tô Diệc Thừa bị hắn bóp cổ, khuôn mặt từ đỏ chuyển sang xanh tím, hắn không hít thở nổi.
Bản năng cầu sinh làm tay hắn khua loạn xạ trong đống rơm rạ, cuối cùng cầm được một cục đá trong đống đồ hắn chuẩn bị để vượt ngục liền đập mạnh vào đầu Khương Thù.
Khương Thù bị cơn đau đánh úp, buông lỏng tay.
Tô Diệc Thừa ôm cổ ngồi dậy, há to miệng thở dốc xong lại cười điên cuồng.
"Ngươi trúng độc là đáng lắm! Tất cả là ngươi gieo gió gặt bão! Khương Thù, ta hận lúc trước chỉ hạ độc ngươi, đáng nhẽ ta nên cắt luôn cái của ngươi đi kia.
Như vậy về sau ngươi chỉ có thể theo sau Quân Diễm Cửu làm việc ở đây, a ha ha ha ha."
"Ngươi tìm chết!!" Khương Thù lại hung hăng lao tới.
Hai người ở trong phòng giam đánh nhau sứt đầu mẻ trán, xung quanh lại yên tĩnh không một bóng người.
Đến ngục tốt cũng không có một mống.
Không ngờ tới ở góc khuất cách đó không xa, Tiêu Hoà Đế cùng cung nhân thân cận đang đứng nghe.
Tuy không thấy cảnh nhưng từng câu từng chữ đều nghe được rõ ràng rành mạch.
Tiêu Hoà Đế mặt vô cùng đen.
Đây là biện pháp Lục Triệt nghĩ ra.
Nếu Khương Thù và Tô Diệc Thừa thật sự hạ độc lẫn nhau, hơn nữa đều biết rõ sự việc, nếu như hai người ở chung nhất định sẽ cắn xé lẫn nhau.
Quả nhiên bọn họ không làm hắn thất vọng.
Lục Triệt nói với Tiêu Hoà Đế: "Phụ hoàng, người cũng nghe rồi đó.
Tất cả đã sáng tỏ, hai người họ tự hạ độc lẫn nhau, không liên quan đến Quân Diễm Cửu."
"Ừm." Ánh mắt Tiêu Hoà Đế sâu thẳm, như đang suy tính việc gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...