Tiêu Hoà Đế hơi sửng sốt, thần sắc phức tạp nhìn nàng.
"Khanh Khanh, phụ hoàng nghe nói con ở đại lao Hình bộ dụng hình với Tô Diệc Thừa, ép hắn nhận tội."
Hôm nay rất nhiều đồng liêu* của hắn đã dâng tấu phản đối việc này.
(*) Đồng liêu: bạn cùng làm quan thời xưa.
Tiêu Hoà Đế vốn dĩ còn muốn tìm Lục Khanh nói chuyện, không ngờ nàng đã cầm theo thư nhận tội chủ động tới tìm ông.
Lục Khanh trong lòng dậy sóng.
Chẳng lẽ mọi chuyện đều giống như Tô Diệc Thừa nói sao? Cho dù hắn nhận tội vẫn không thể rửa sạch hiềm nghi cho Cửu Cửu sao?
"Tuy nữ nhi đánh cho hắn nhận tội, nhưng việc hắn mưu hại Khương Thù là sự thật!"
Tiêu Hoà Đế thở dài: "Khanh Khanh à, việc Tô Diệc Thừa dùng vu thuật cổ gán ghép hai đứa tuyệt nhiên là không đúng, nhưng con không thể vì thế ép hắn nhận tội chỉ vì giúp Quân Diễm Cửu giải vây."
Lục Khanh cõi lòng lạnh lẽo.
"Phụ hoàng, người không tin nữ nhi sao? Người có biết không, kì thật ban đầu là Khương Thù xuống tay với Tô Diệc Thừa trước, không ngờ bị hắn phát hiện, tất cả việc này đều là sự trả đũa của hắn mà thôi."
Tiêu Hoà Đế nhìn nàng: "Sau đó thì sao? Chuyện này là Khương Thù hay Tô Diệc Thừa nói với con? Con thân là công chúa một nước, can dự vào chuyện này để làm gì?"
"Con..." Lục Khanh mím môi: "Nếu đã là công chúa, con không thể trơ mắt nhìn người khác bị oan.
Những lúc như này, chính nghĩa càng không nên vắng mặt."
Nói lớn, Khanh Khanh là công chúa của một nước, nói nhỏ Khanh Khanh cũng là một con người.
Khương thái tử bị hạ độc trong Kiêu Dương Điện, con cũng tránh không khỏi liên quan, đến chuyện dưới mí mắt mà con còn xử lý không tốt, sao có thể gánh vác trọng trách công chúa của một quốc gia?"
Nàng đang ám chỉ chuyện này nàng nhất định phải quản.
Tiêu Hoà Đế nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Ông biết nữ nhi nhà mình vô cùng thông tuệ, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cãi thua các ca ca, nhưng dù sao cũng là nữ nhi mà mình yêu thương nhất, Tiêu Hoà Đế vẫn cười, nói: "Khanh Khanh à, chuyện này trẫm đã giao cho hình bộ xử lý, con không cần nhọc lòng làm gì."
Tuy ngữ khí vẫn ôn tồn như thế, nhưng Lục Khanh đã quen với việc nhìn mặt đoán ý sao có thể không biết đây là điềm báo tức giận của phụ hoàng chứ?
Nếu là chuyện khác, nàng chắc chắn sẽ dừng lại, nhưng đây lại liên quan đến Cửu Cửu, nàng sao có thể bỏ cuộc?
Chuyện này nàng mà không nói, sẽ chẳng có ai dám quản cả.
Quan trọng là Cửu Cửu cũng không phải người ăn chay, nếu phụ hoàng không kiêng kị làm tới bước này, chàng sẽ ngoan ngoãn chịu trói trong đại lao chắc? Nàng thật sự không muốn hai người đối đầu nhau!
Lục Khanh trực tiếp nói rõ: "Phụ hoàng thật ra biết rõ chuyện này không liên quan đến Quân Diễm Cửu, phải không? Người là đang kiêng kị quyền thế của Quân Diễm Cửu, lo lắng chàng quyền lực quá lớn sẽ mưu phản?"
Nàng vừa dứt lời, mặt Tiêu Hoà Đế đen đi trông thấy.
Giọng nói của ông trầm xuống, cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ.
"Khanh Khanh, hậu cung không được can chính, phụ hoàng có lẽ đã quá khoan dung với con rồi.
Về đi."
Từ nhỏ đến lớn, Lục Khanh đều ngoan ngoãn hiểu lòng người, chưa từng trái ý phụ hoàng.
Nhưng lúc này, nàng lại hít sâu một hơi, cụp mắt suy tư.
Chuyện này chẳng phải còn một nhân vật mấu chốt sao? Khương Thù.
"Lời khai của Tô Diệc Thừa vẫn chưa đủ phải không? Vậy được rồi, nữ nhi sẽ làm Khương Thù tự mình nói ra, chỉ cần hắn chỉ ra Tô Diệc Thừa, phụ hoàng có thể thả Quân Diễm Cửu rồi." Vừa dứt lời nàng liền chạy đi mất.
Khi nàng trở về Kiêu Dương Điện, Khương Thù vẫn bị giam lỏng như cũ.
Lục Khanh muốn vào thì bị thị vệ ngăn lại.
Lục Khanh tức giận mắng: "Đây là cung của bổn công chúa, bổn công chúa lại không được vào? Tránh ra!"
Thị vệ đàng bất đắc dĩ mở cửa.
Lục Khanh nhanh chóng đi vào.
Khương Thù đang ngồi trên giường phát ngốc, trên đùi còn đặt một quyển thoại bản, nghe thấy cửa 'kẽo kẹt' bị đẩy ra thì quay đầu lại, nhìn thấy Lục Khanh từ bên ngoài tiến vào.
Nàng công chúa xinh đẹp rực rỡ tựa như một tia sáng, chiếu rọi thế giới của hắn.
"Khanh Khanh." Hắn cất lời, trong giọng nói mang theo sự vui mừng không hề che dấu.
"Nàng tới thăm ta? Ta cho phải được ra ngoài rồi không? Thành khế phụ hoàng đưa tới tìm được rồi sao?"
"Không có, bình tĩnh, ngồi xuống." Lục Khanh vẻ mặt nghiêm túc, chỉ nói mấy chữ này.
Khương Thù ngồi trở lại, đáy mắt toát lên vẻ thất vọng.
Lục Khanh mở miệng, nói rất nhanh: "Khương Thù, ta hỏi ngươi, hạ độc Tô Diệc Thừa lag chủ ý của ngươi hay là Tiêu Hoàng Long bày ngươi làm?"
Khương Thù trả lời theo bản năng: "Chuyện này liên quan gì đến cữu cữu ta.
Đương nhiên là ta..."
Nửa câu còn lại đã bị hắn nhanh chóng nuốt xuống.
Hắn nhận thấy có gì đó không đúng nên kịp thời dừng lại.
"Không đúng, Lục Khanh, nàng lại gài ta?"
Lục Khanh hừ nhẹ một tiếng, cười.
"Thiếu chút nữa là nói ra rồi phải không? Nhưng mà không sao, bản công chúa cùng ngươi đang đứng cùng một chiến tuyến, có nói ra cũng không việc gì.
Vì bản công chúa bây giờ cũng hy vọng Tô Diệc Thừa hắn chết!"
Nói tới đây Lục Khanh nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng cả người lại toả ra toàn hàn khí.
Khương Thù nhìn đến mê mẩn.
Hắn cả thấy cả người như bị trúng độc, thích xem Khanh Khanh nổi giận.
Bộ dáng hung dữ của nàng toát ra một vẻ diễm lệ mê người, khiến người ta vô thức đắm say.
Ánh mắt và giọng nói của nàng lúc này lạnh lẽo đến cực điểm: "Thái tử điện hạ cao quý chỉ vì hai tiếng "trữ quân", vậy đương nhiên khả năng khai chi tán diệp* cho hoàng thất là quan trọng nhất.
Tô Diệc Thừa hại ngươi thiếu chút nữa trở thành thái giám, cũng đồng nghĩa với việc hại ngươi vĩnh viễn mất đi vị trí trữ quân.
Cục tức này ngươi nuốt trôi sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn hắn phải trả giá?"
(*) Khai chi tán diệp = Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường
"Muốn, sao lại không muốn chứ?" Hắn buột miệng thốt ra, lại phát hiện bị nàng giảo hoạt dắt mũi.
Hắn có chút xấu hổ, sờ sờ mũi: "Vậy Khanh Khanh, nàng nói đi, ta phải làm gì?"
Lục Khanh cười khẽ: "Không phải bản công chúa muốn ngươi làm gì, mà là ngươi muốn làm gì.
Ngươi mới là người bị hại thảm nhất, việc gì phải sợ?
Yên tâm, ngươi sẽ không sao đây.
Xét về quan hệ hai nước trước mắt, cái mạng chó của Tô Diệc Thừa căn bản không đáng nhắc tới.
Phải nhớ kỹ, ngươi là Khương quốc thái tử, dẫm chết Tô Diệc Thừa đơn giản như giẫm chết một con kiến, chỉ cần ngươi muốn nhấc chân thôi."
Nói xong những lời này nàng liền rời đi.
Tới buổi chiều, phụ hoàng vẫn không có dấu hiệu sẽ thả Quân Diễm Cửu ra.
Lục Khanh đã nghĩ tới việc sao ra trăm bản thư nhận tội của Tô Diệc Thừa dán khắp các ngõ ngách trong hoàng cung, lấy nó bịt miệng đám người luôn miệng vu oan Quân Diễm Cửu, nhưng nghĩ đến hậu quả để lại cho quan hệ hai nước nên đành phải thôi.
Bất luận là Quân Diễm Cửu hay Tô Diệc Thừa, kẻ mưu hại Khương Thù vẫn là người Bắc quốc.
Vì chuyện thành khế lần này, quan hệ hai nước đã sớm căng thẳng đến cực điểm.
Người Khương quốc vô cùng phẫn nộ, cho rằng đây là âm mưu quỷ kế của Bắc quốc.
Thành khế bị trộm trong lãnh thổ Bắc quốc, Bắc quốc không tránh khỏi trách nhiệm liên quan.
Mà người Bắc quốc lại cho rằng tất cả là Khương quốc tự biên tự diễn, Khương quốc căn bản không mang thành khế đến!
Cho nên việc Khương Thù trúng độc không thể để nó lan truyền thêm nữa.
Cho nên để cứu Cửu Cửu ra, chỉ còn một cách này.
Tối đến, Lục Khanh như thường lệ mang theo cung nhân đến đại lao Hình bộ đưa cơm, cũng cầm theo cả chăn gối cùng đồ dùng cá nhân đến.
Phía Khương Thù chưa chắc đã thành công.
Nếu phụ hoàng nhất quyết không thả người, vậy nàng sẽ ở đây chờ cùng Cửu Cửu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...