Hàn Ngọc Lương lắng nghe một lúc liền đại khái đoán được vị Trương Tam thiếu này đã tính toán gì.
Người này hơn phân nửa là cảm thấy hứng thú đối với Diệp Xuân Anh, nhưng không muốn dùng sức mạnh, chỉ muốn cho nàng yêu thương nhung nhớ để hai bên kết duyên thành một đôi.
Có thể do Diệp Xuân Anh làm người cẩn thận, đối với tình cảm của hắn liền hồn nhiên không cảm giác, tặng lễ vật hay mời đi đâu chơi đều một mực cự tuyệt, làm trong lòng hắn dần dần không có tính nhẫn nại.
Trong nhà hắn thế lớn, liền tìm nhân thủ an bài các loại sự tình, nghĩ muốn tạo ra cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, hảo hảo bắt được trái timDiệp Xuân Anh.
Nào ngờ chưa làm được chuyện thì đã gặp sự cố, đêm nay còn phải đi vào bệnh viện để trả tiền viện phí, nghe qua điện thoại có thể cảm thấy, việc này hắn còn phải bàn giao với người trong nhà của mình một phen.
Đối với loại nam nhân vì âu yếm không từ thủ đoạn này, Hàn Ngọc Lương cũng không ghét, không bằng mà nói, còn có cảm giác thân thiết mấy phần khi gặp người trong đồng đạo.
Bất quá mục tiêu của cả hai giống nhau thì là một chuyện khác.
Tiểu bác sĩ xinh đẹp động lòng người này hiện tại không riêng gì là mục tiêu hàng đầu hắn tính toán làm của riêng, mà còn là việc ăn, mặc ở, đi lại của hắn đều dựa vào người ta, vì ở chỗ này an ổn đặt chân để dần dần thích ứng hoàn cảnh, nói cái gì cũng không thể để hạng người hạ lưu như tên công tử bột trước mặt đoạt tiên cơ.
Diệp Xuân Anh ở bên cạnh nhìn Hàn Ngọc Lương chớp động ánh mắt, kéo chéo áo của hắn, nhẹ giọng hỏi.
- Xa như vậy gọi điện thoại anh cũng có thể nghe thấy sao?
- Ừm, bản sự bọn họ dùng thiên lý truyền âm rất mạnh, nhưng công phu truyền âm nhập mật hơi kém một chút.
Hàn Ngọc Lương lười nghe nữa, thu công cười nói.
- Nghe được rành mạch, bất quá không đáng nhắc đến.
Hắn không có ý định nhắc nhở Diệp Xuân Anh, dù sao, đó là một cơ hội ngư ông đắc lợi rất tốt.
Diệp Xuân Anh nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói.
- Sau này tôi gọi điện thoại, không cho anh nghe lén, bằng không tôi sẽ giận, có nghe hay không?
- Dạ dạ dạ, nhất định cẩn tuân Diệp cô nương dạy bảo.
Nàng mấp máy đôi môi giống như đóa hoa, thoáng nghiêng đi đầu, hơi lộ ra ngượng ngùng nói.
- Anh...!Sau này đừng gọi xa lạ như vậy, bạn bè tôi đều trực tiếp kêu tôi là Xuân Anh đi.
- Hảo, Xuân Anh.
Hắn tự nhiên không có cự tuyệt, cô nương người ta chủ động mở miệng để nam nhân gọi thẳng kỳ danh, đây tuyệt đối là trong lòng có chút ít cảm giác thân mật, trên miệng ngọt chút, tuyệt không chỗ hỏng.
- Kia, cô cũng không cần kêu tôi là ca, ta có già như vậy sao?
- Tôi...!Hay là trước gọi như vậy đi.
Trên mặt nàng một mảnh ửng đỏ, bộ dáng có chút ngượng ngùng.
Hàn Ngọc Lương nhìn nàng hơi hơi nghiêng đầu lộ ra cổ sáng trong, trong lòng mừng rỡ.
Đáng tiếc ngày tốt như thế, bên cạnh vẫn còn một Trương Hâm Trác, thật sự là phá hư phong cảnh.
Trương tam thiếu gia tiếp điện thoại xong, đối với bên người Diệp Xuân Anh vô duyên vô cớ nhiều ra thêm nhân vật thần bí này cũng có bảy phần cảnh giác, hỏi trước.
- Bác sĩ Diệp, vị tiên sinh này là loại người nào?
Diệp Xuân Anh đã sớm nghĩ xong cách nói, chính là nói dối vẫn còn có chút ngượng ngùng, không tự cảm giác nhìn sang chỗ khác, nói.
- Đây là bạn học cũ của tôi, học qua chút công phu cùng y thuật, nghe nói bên này loạn, nên đến bảo vệ tôi đấy.
Hắn gọi Hàn Ngọc Lương.
Hàn đại ca, đây chính là Tam thiếu tôi đề cập qua với anh, Trương Hâm Trác.
- Cái gì Tam thiếu không Tam thiếu, bất quá là trong nhà làm mua bán, kiếm mấy đồng tiền mà thôi.
Trương Hâm Trác cười vươn tay.
- Xin chào, Hàn tiên sinh.
Tôi là Trương Hâm Trác, rất hân hạnh được biết anh.
- Tại hạ Hàn Ngọc Lương.
Hàn Ngọc Lương vừa chắp tay, vẫn còn thói quen của mình thi lễ một cái.
Trương Hâm Trác nơi nào biết lai lịch của hắn, còn tưởng là hắn khinh thị mình cố ý làm như không thấy mình đưa tay, trong lòng căm tức, nhưng trên mặt vẫn chất đầy tươi cười, khách sáo hàn huyên.
Hàn Ngọc Lương không muốn thân phận mình bị tiết lộ quá nhiều, Diệp Xuân Anh đã ở giúp giấu diếm, hàn huyên bảy tám phút, Trương Hâm Trác cũng chưa hỏi ra tin tức gì hữu dụng, phát hiện càng nói, quan hệ hai người đối diện càng chặt chẽ thân mật, càng là bền chắc như thép, đành phải mượn cớ, phẫn nộ rời đi.
Hai người dắt tay đi đến cửa hông phòng khám, tương thông đến phòng ở, Diệp Xuân Anh lấy ra chìa khóa, sau khi mở cửa, lại đứng ở bên ngoài, ngẩn người xuất thần, không có đi vào.
Hàn Ngọc Lương vịn khung cửa, xoay người nghi hoặc nói.
- Sao thế, Xuân Anh?
- Hàn đại ca, Tôi...!Có thể muốn một mình ngươi hứa hẹn sao?.
- Cô nói.
- Tôi hy vọng anh có thể đáp ứng tôi, tuyệt đối không được miễn cưỡng tôi làm bất kỳ điều gì tôi không ý chuyện.
Nàng nắn bóp chìa khóa trong tay, đốt ngón tay đều hơi hơi trắng bệch, hiện ra vẻ khẩn trương vạn phần.
- Công phu của anh cao như vậy, vẫn còn...!Sẽ rất nhiều bản sự kỳ quái, anh đừng trách tôi cẩn thận quá mức, tôi thật sự là… cảm thấy sợ hãi.
- Tại hạ hứa hẹn, cô sẽ tin sao?
Hàn Ngọc Lương giơ tay lên đem sợi tóc mai bên mặt nàng tóc dịch ra sau, thuận thế vỗ về chơi đùa bên gáy trắng mịn ôn hương giống như mỡ đông của nàng, dùng một giọng rất có mị lực, ôn nhu nói.
- Sau khi ta đáp ứng sau, nếu là lật lọng, cô có biện pháp gì?
- Tôi tin anh.
Diệp Xuân Anh ngẩng đầu, dùng hai mắt sáng ngời trong suốt nhìn thẳng hắn.
- Hàn đại ca, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tôi tin tưởng anh mặc dù...!Mặc dù có chút háo sắc, nhưng tuyệt đối là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa.
- Anh sẽ không lừa tôi, làm chuyện không đúng đối với tôi?
Lúc trước rối loạn làm trang dung của nàng hơi loạn, son môi hơi bị tróc ra, mày rậm cùng mắt đen được vẽ đẹp hiện giờ cũng đã không còn hình dáng, nhìn có chút chật vật, lại phá lệ hiện lên vẻ điềm đạm đáng yêu của nàng, cộng thêm một đầu tóc đen tán ở sau ót rơi xuống như thắc nước, thực có vài phần liêu nhân động lòng nguòi.
Hầu kết hắn lăn lộn, rất muốn đem eo thiếu nữ xinh đẹp ngăn ôm một vào trong tay rồi chạy vào vào trong phòng, sau đó tận tình thi triển sở học suốt đời làm cho nàng dục tiên dục tử.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong suốt như nước, tin cậy vạn phần, hào khí trong ngực hắn dâng lên, lại muốn nhìn nàng mang ánh mắt này chủ động đầu nhập vào trong ngực mình, uyển chuyển nũng nịu cùng nhau mây mưa lên đỉnh Vu sơn.
- Hảo, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tại hạ đã hứa.
Cần phải thề nữa không?
Diệp Xuân Anh nhoẻn miệng cười, ôn nhu như nước, lắc lắc đầu, mở cửa đi vào trong nhà,
- Không cần, tôi tin anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...