Theo kế hoạch của Tiêu Thu Phong là đợi Phượng tỷ tìm được tin tức chính xác sẽ thu thập hoàn toàn những kẻ còn sót lại của Thiết Huyết Đoàn, nhưng ba ngày sau Vũ đã dùng số điện thoại bí mật truyền tin tức đến.
"Bọn em nhận được tin tức tình báo có một phần tử khủng bố người nước ngoài chuẩn bị tiến hành một hành động lớn ở Hongkong, bốn cao thủ của Long Tổ đã được phái ra. Hơn nữa theo tư liệu mà em âm thầm điều tra được thì Đao dường như cũng đang ở Hongkong?
Đao đã xuất hiện, hơn nữa nơi mà hắn xuất hiện chính là Hongkong.
Trong đầu Tiêu Thu Phong lại hiện lên âm mưu trong căn cứ bí mật ngày đó, lập căn cứ quy mô như vậy chỉ vì đối phó với một mình hắn đây là điều mà người bình thường không thể thừa nhận nổi. Huống hồ bên trong còn dính dáng đến ba cường quốc lớn, như vậy có thể tưởng tượng được sự thật sau lưng rất kinh khủng.
Tiêu Thu Phong cũng biết Đao chỉ là một mắt xích mà thôi, lúc này chưa phải lúc đánh rắn động cỏ. Nhưng nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của hắn trên màn ảnh, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tức giận. Cho dù là Đao là cao thủ, nhưng nếu như thực sự muốn giết hắn, lại cũng không phải một chuyện quá khó khăn.
Chẳng qua giờ phút này, Hongkong đã trở thành nơi bão tố sắp nổi lên, hắn dù như thế nào cũng phải đến tham gia cho vui. Theo như lời Vũ nói, nếu lúc trước bọn chúng có thể xếp đặt âm mưu đẩy hắn vào chỗ hết, thì hôm nay bọn chúng cũng có thể đối phó bất cứ kẻ nào trong Long tổ.
Tập đoàn Phong Chính đã giao cho Liễu Yên Nguyệt nên cũng không cần hắn tham gia quá nhiều. Mà Bộ Xà có đám người Lý Cường Binh giúp đỡ nên thế lực càng lúc càng mạnh, sau khi tiêu diệt Thiết Huyết Đoàn đã có dấu hiệu lan ra phía Tây Nam, mà Tiêu Thu Phong cũng không muốn quan tâm đến những chuyện này, giao cho Phượng tỷ toàn quyền xử lý.
Nếu như Liễu Yên Nguyệt được coi là thiên tài kinh tế thì Phượng tỷ sẽ là nữ hoàng của xã hội đen.
Nói với hai cha mẹ già và Liễu Yên Nguyệt mình phải đi Hongkong liên lạc một số việc, chiều hôm đó Tiêu Thu Phong một mình một người ngồi máy bay rời Thượng Hải. Liễu Yên Nguyệt vốn cũng muốn đi theo nhưng bị Tiêu Thu Phong từ chối, lần này đi Hongkong cũng không phải là đi chơi, du lịch.
Hai giờ sau hắn đã đến được sân bay quốc tế Hongkong. Theo Vũ sắp xếp Tiêu Thu Phong sẽ ở trong khách sạn Cửu Long quốc tế, nghe nói bốn cao thủ của Long Tổ cũng ở đây, cũng tiện cho hắn khống chế.
Sau khi nhận phòng, Tiêu Thu Phong đi vào phòng ăn của khách sạn, nếu muốn tìm hành tung của bốn cao thủ thì ở trong phòng đương nhiên không được. Hơn nữa đối với bốn cao thủ này hắn hiểu rất rõ, trong đó có một người là tửu quỷ, gần như không lúc nào không có rượu, dù cho hành động lớn đến đây cũng không ngăn được hắn uống rượu.
Quả nhiên sau khi đi qua ba bàn, ở trong một bàn gần cửa sổ có một người đàn ông khoảng trên dưới bốn mươi đang say sỉn, nhìn dáng vẻ uống lấy uống để của hắn đúng là chưa hề thay đổi.
Nếu như không phải tổ chức có quy định thì tên tửu quỷ này đúng là một tên ăn mày, nhưng lúc này lại ăn mặc âu phục nên còn có vài phần giống người. Tuy nhiên vẻ mặt mơ hồ, hai mắt lờ đờ, trạng thái sắp say làm người ta không khỏi hoài nghi nếu như gặp phải kẻ thù sợ rằng hắn sẽ ngã trước khi vào trận.
Vì uống rượu hắn đã bị nhắc nhở ba lần, nhưng hắn vẫn si mê. Chuyện ta ta làm, ngay cả cấp trên cũng không làm gì được. Bởi vì tủy quỷ này mặc dù hành vi không nghiêm chỉnh nhưng túy quyền cổ truyền của hắn cũng đã lô hỏa thuần thanh, trong bốn cao thủ hắn chính là một người tuyệt đối không nên dây vào.
Năm đó Tiêu Thu Phong còn là Ảnh Tử cũng nằm trong bốn cao thủ, nhưng hắn đã chết. Nghe Vũ nói lại có một người mới tiến vào khiến cho bốn cao thủ của Long Tổ vô cùng nổi tiếng vẫn được mọi người biết đến.
Trải qua sinh tử, Tiêu Thu Phong không hề để ý đến danh hiệu này.
Không cố ý đến quá gần, Tiêu Thu Phong ngồi cách đó ba bàn. Trong bốn cao thủ chỉ thấy có một người, xem ra những người khác đều đi ra ngoài tìm manh mối. Chỉ cần theo dõi bọn họ thì có lẽ sẽ tìm được rất nhiều thứ bí mật, lại đỡ tốn sức.
Ba miếng sa lát, một bát súp thêm một chút rượu, rượi đối với những người luyện võ như bọn hắn mà nói là lương thực không thể thiếu, nóng người, trợ giúp kinh mạch đều đến rượu.
Mặc dù không nhất định có tác dụng nhưng đây đã là một thói quen, hoặc có lẽ trước kia đã có tác dụng.
Âm thanh huyên náo vang lên, ngay sau đó một đám người rầm rập đi vào, quấy rầy đến vẻ yên tĩnh nơi này. Tiêu Thu Phong cũng thật không ngờ lại gặp Thần nữ thiên hậu ở đây.
Lần này đúng là tiến bộ hơn lần trước, nàng không có đội mũ che mặt mình. Chẳng qua nhìn vẻ mặt của nàng thì có vẻ giống như rất uể oải, chắc là người đi theo sau nàng đúng là rất phiền toái.
"Thiên tiểu thư, phòng ăn đông người thế này sao xứng với thân phận của em, hay là đi đến Tiên vân thành đi. Anh đã bao một phòng, Thiên tiểu thư lúc nào cũng có thể sử dụng" Một thanh niên cao gầy, anh tuấn mà kiêu ngạo rất ân cần mở miệng. Đối với phòng ăn đông người thế này, trong mắt hắn rõ ràng hiện ra vẻ khinh bỉ.
"Đúng thế, Nhan Duyệt, Phó thiếu gia cũng là có ý tốt, biển tiên ở thành phố Tiên Vân đúng là tuyệt diệu. Lần trước chị ăn một lần thấy hương vị ngon hơn ở đại lục nhiều, giờ nghĩ lại còn cảm thấy nước miếng đang trào ra" Nữ quản lý làm Tiêu Thu Phong ác cảm cũng đã xuất hiện.
Cũng không biết thành phố Tiên Vân là nơi nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của hầu hết khách ăn đã thể hiện được rằng người này rất có thân phận.
Tiêu Thu Phong không tức giận cũng không ngại, người có tiền cũng nên như vậy. Tuy nhiên nhìn thằng thanh niên này có lẽ cũng chỉ là nhờ trưởng bối nên mới có được, không khác gì Tiêu Thu Phong trước kia chính là một đám ăn chơi trác táng, Tiêu Thu Phong không thèm nhìn đến loại người này.
"Không cần đâu Phó thiếu gia, anh bận bịu như vậy thì cứ về trước đi, tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi" Thiên Nhan Duyệt dường như rất không thích cái đuôi phiền phức này. Lời này nàng nói ra đúng là không nể mặt hắn gì hết.
Nhưng khả năng giải thích của vị Phó thiếu gia này đúng là không tồi, lập tức cười bồi quát đám người đi theo: "Bọn mày câm miệng hết cho tao, ai mà nói nữa thì ngày mai không cần đi làm".
Tiêu Thu Phong nhìn vẻ mặt khó hiểu của đám thủ hạ mà tên này mang theo không khỏi cảm thấy buồn cười. Có lẽ người nói nhiều nhất chính là hắn, chỉ cần hắn im miệng thì thế giới này cũng sẽ trở nên yên tĩnh.
Mặc dù không thích những thiếu gia thế này, nhưng là người ta theo đuổi cô gái lại là tự do của người ta. Tiêu Thu Phong không có ý ra mặt, mà nói lại hắn cũng chỉ gặp cô gái ngôi sao này một lần, cũng không có gì quan hệ thân thiết, không việc gì phải xen vào việc của người khác.
Nhưng ngay khi Thiên Nhan Duyệt sắp hỏng mất thì nàng vô tình nhìn thấy Tiêu Thu Phong. Giờ phút này nàng như thấy được cứu tinh của mình, nàng biết rõ mình không hợp khẩu với người đàn ông này. Nhưng giờ phút này, Thiên Nhan Duyệt tình nguyện bị người đàn ông xấu xa này mắng mình vài câu cũng không muốn bị tên Phó thiếu gia dây dưa.
Dù nói như thế nào thì từ khi nàng đến HongKong, đại thiếu gia của Phó gia trong lúc vô tình gặp nàng liền mỗi ngày đều đợi ở đây, không phải hoa thì cũng là lễ hội, thật sự làm cho nàng cảm thấy rất phiền phức. Bởi vì Phó gia là một nhà giàu có ở HongKong nên có rất nhiều người chúc mừng nàng, cũng nói nàng có cơ hội được gả vào nhà giàu có, điều này càng làm nàng dở khóc dở cười.
Xin lỗi, nàng cho tới bây giờ không có ước mơ xa vời này.
Người ta là lấy thân phận hâm mộ giọng hát mà cuốn lấy nàng, hơn nữa cũng chưa từng có hành vi thất lễ, dù cho Thiên Nhan Duyệt giải thích mấy lần hắn cũng đều không nghe.
Nếu như không phải bởi vì chương trình đại nhạc hội cũng đã đến ngày, thì Thiên Nhan Duyệt đã sớm rời khỏi HongKong rồi.
Nghĩ cũng không thể nghĩ được, nàng lại chạy nhanh tới nhìn thấy đúng là Tiêu Thu Phong, hơn nữa nàng lại càng làm cho Tiêu Thu Phong cảm thấy không thể tưởng tượng được nàng ta lại nắm tay hắn. Bạn đang đọc truyện được tại
Không phải chứ, bọn họ không phải quen nhau đó chứ.
"Tiêu thiếu gia, anh đến rồi sao, Nhan Duyệt chờ anh đã lâu. Lần trước anh ở trên sân khấu tỏ thái độ muốn theo đuổi người ta, nhưng sao lâu như vậy vẫn không thấy anh hành động gì, có phải làm Nhan Duyệt làm ngược lại là theo đuổi anh không?"
Toát mồ hôi, cô gái này nói dối không đỏ mặt, mình chỉ là làm theo kịch bản mà thôi, cô ta còn tưởng rằng mình thực sự theo đuổi cô ta sao.
Tuy nhiên Tiêu Thu Phong rõ ràng nhìn thấy mặt tên Phó thiếu gia sau lưng Thiên Nhan Duyệt đã trở nên tái xanh.
"Mày là ai, cũng xứng gọi là thiếu gia sao, tay của Thiên tiểu thư mày cũng có thể chạm vào sao?"
Tên Phó thiếu gia này đúng là rất táo bạo, Tiêu Thu Phong còn chưa mở miệng phủ nhận hắn đã trở mặt.
"Là anh? Anh không phải người lái xe tham lam kia sao. Lần trước Nhan Duyệt ngồi xe anh, anh kiếm được 5.000, nên có phải nghe thấy Nhan Duyệt đã đến HongKhong nên còn muốn đến đây kiếm ăn không" Người quản lý này đương nhiên nhớ rõ ràng kẻ thù này, đúng là bởi vì hắn dây dưa vô lý làm nàng đã bị công ty chuyển công tác.
Ngày đó sau khi bị Lâm Thu Nhã quát đuổi ra nàng đã được gọi về tạm thời đổi lại một quản lý mới. Cho nên nàng ta căn bản không biết người đàn ông trước mặt mà nàng coi như lát xe chính là thiếu gia của tập đoàn Phong Chính, tập đoàn đứng đầu trong mười tập đoàn lớn nhất Đông Nam.
Phó thiếu gia vừa nghe thấy thế không khỏi cảm thấy khinh thường, hắn đã không coi thằng đàn ông trước mặt là đối thủ, hoặc hắn cảm thấy Tiêu Thu Phong căn bản không xứng.
"Ồ, thì ra là một lái xe, tao còn nghĩ rằng mày là một thiếu gia gặp nạn nào chứ. Lái xe cũng xứng gọi là thiếu gia sao, thật sự làm người ta buồn cười" Trước mặt bao người, hắn đúng là không có một chút đạo đức mở miệng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...