Bọn chúng gặp may vì đã được Hà Năng phái đến giúp Cổ Lưu, không gặp phải cảnh Thiết Huyết Đoàn bị diệt. Hoặc là giờ phút này bọn họ còn không biết Thiết Huyết Đoàn đã không còn tồn tại.
Nhưng bọn chúng rất không quý trọng cái mạng của mình. Khi Tiêu Thu Phong tiến vào trong phòng cũng đã quyết định vận mệnh của bọn chúng.
"Bốp, bốp".
Cổ Lưu ngồi dậy, điên cuồng vỗ tay, Lâm Ngọc Hoàn vội vàng giãy dụa chạy đến sau lưng Phượng.
"Được rồi, thật sự quá tốt, thiếu gia ta đang chờ các ngươi. Các vị, các vị có phải nên chuẩn bị làm chuyện chính không".
Ba người lúc này mới từ ghế đứng lên, bọn chúng không nhìn Tiêu Thu Phong mà ngược lại lại nhìn chằm chằm vào Liễu Yên Nguyệt ở bên cạnh. Không thể phủ nhận trong tất cả ở đây thì khí chất thuần khiết của Liễu Yên Nguyệt là hấp dẫn nhất.
Tám chiến tướng thì Lôi Bạo đã chết, trận chiến ở tổng đường Thiết Huyết Đoàn lại có ba thằng bị giết, ngoại trừ ba thằng trước mặt thì chỉ còn một thằng đi theo Hà Hướng Nam mà thôi.
Có thể một lần phái ra ba chiến tướng, có thể thấy Hà Năng coi trọng tên phế vật này như thế nào.
"Cổ thiếu gia, trong này dường như có thêm một người?" Tên đàn ông tóc đỏ rất dâm đãng mở miệng, trong mắt lóe hào quang.
"Hỏa Pháo, người này để chúng ta thôi. Cổ thiếu gia có bốn người rồi, tuyệt đối sẽ rất bận".
Người trả lời gọi là Điện Quái, mà tên tóc đỏ gọi là Hỏa Pháo.
Một thằng cuối cùng tiến lên hai bước, giọng nói rất tục tĩu: "Được rồi, đàn ông có thể ra ngoài, đàn bà ở lại, chỉ cần mọi người thích tất cả sẽ không có vấn đề gì".
Hắn gọi là Khủng Long, vô cùng xấu xí nhưng tính cách lại rất tàn nhẫn. Hắn giết người chưa bao giờ dùng đao mà trực tiếp dùng nắm đấm đánh nát đầu đối phương.
Tiêu Thu Phong bỏ tay Liễu Yên Nguyệt ra, nụ cười trên mặt đã trở nên điên cuồng, trong ba thằng Thiết Huyết chiến tướng, hắn ghét nhất chính là Khủng Long.
Người mà xấu xí là chuyện bình thường, nhưng nếu như đi ra dọa người là không đúng, huống hồ lại dọa chính là một người đẹp tuyệt trần thì đúng là đáng chết vạn lần.
Liễu Yên Nguyệt cảm thấy đây như là một giấc mộng. Cuộc sống của nàng giống như tính cách của nàng vậy, vô cùng đơn thuần mà trong sáng không nhiễm một chút dơ bẩn. Nhưng từ lúc đến đây, nàng biết từ từ biết được trong cuộc sống này lại còn có những người ti tiện và nhơ bẩn đến vậy.
Cũng không ai thấy hắn có hành động gì, nhưng khi Tiêu Thu Phong từ từ ngồi xuống thì đầu của Khủng Long đã bị hắn dẫm dưới chân. Khủng Long còn chưa chết nhưng dù hắn giãy dụa như thế này cũng không thể thoát khỏi bàn chân kia.
Giờ phút này tất cả mọi người đều biến sắc, đặc biệt là Hỏa Pháo và Điện Quái, trong mắt bọn chúng lóe ra vẻ phẫn nộ nhưng không ai dám xông lên.
Tiêu Thu Phong nhìn Cổ Lưu đang nằm trên giường, lạnh lùng nói: "Tao gọi là Tiêu Thu Phong, hôm nay tao sẽ không giết mày, mày có thể về nói cho lão già pede kia, đây là địa bàn của tao".
"Tiêu thiếu gia, có người xông vào".
Xung quanh Hoàng Kim thủy thành bọn họ đã mai phục không ít người. Lần này bọn chúng vốn chuẩn bị quét sạch nơi này. Đương nhiên trước khi làm việc ai cũng muốn thoải mái một chút, nhưng sự xuất hiện của Tiêu Thu Phong làm cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi.
Hỏa Pháo nghe thấy thế trên mặt lại lộ ra vẻ thoải mái, hắn mới vừa rồi đã dùng đến súng phát ra mệnh lệnh tấn công, nơi này chính là do hắn khống chế, lập tức ngông cuồng nói:
"Thì ra mày là thằng thiếu gia ăn chơi trách táng đó, mày đến vừa kịp lúc, bọn tao có thể xử lý một loạt đỡ mất thời gian".
"Quản lý…" Ánh mắt Phượng trở nên lạnh lùng, đột nhiên gọi.
Người đàn ông trông rất nho nhã điềm tĩnh vội vàng đi vào: "Phượng tỷ, có gì sai bảo".
"Ai dám xông vào đây thì đánh gãy chân nó, vứt xuống mương".
"Biết, bọn họ tuyệt đối không vào được" Người này rất thoải mái nói ra rồi xoay người rời đi.
Nếu như ngươi quá coi thường một phụ nữ sẽ phải trả giá rất đắt.
Hơn một trăm người xông vào có ít nhất 50 người bị đánh gãy chân. Mà trong phòng, Tiêu Thu Phong đang xem trò vui, mặc dù sáu người này không phải đội viên xuất sắc nhất trong Thần binh chiến đội, nhưng đối phó hai tên chiến tướng này cũng không có gì khó khăn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ba tên chiến tướng đã biến thành phế nhân, ngay cả cử động ngón tay cũng không thể, Phượng bảo người mang bọn chúng ra ngoài.
Cổ Lưu nghe được âm thanh bên ngoài càng lúc càng nhỏ, mặt mày biến sắc, xách quần lên đi xuống giường.
Tiêu Thu Phong vừa rồi đã nói sẽ không giết hắn, cho nên hắn có thể rời đi.
"Lần trước mày đến đây làm loạn, tao đã mắng thằng thuộc hạ bất tài vì đã không cho Cổ thiếu gia chút quà gặp mặt. Lần này gặp được sao lại có thể để Cổ thiếu gia rời đi như vậy chứ".
Tiêu Thu Phong nói, người trong Thần binh chiến đội đều biết ý, nên không cần hắn ra lệnh, một đội viên đã tiến lên đánh ra một quyền trong lúc Cổ Lưu cảm thấy khó hiểu. Chỉ là vị trí không được đẹp cho nắm, đánh từ trên đánh xuống, nhằm giữa hai chân Cổ Lưu.
Một âm thanh rất nhẹ vang lên "Bụp", Cổ Lưu đã ôm bẹn, cả người run rẩy ngã xuống đất, không kềm được kêu lên thảm thiết giống như tiếng lợn bị chọc tiết vậy.
Tất cả những người dẫn theo đã bị xử lý, Tiêu Thu Phong cũng không hề rời đi mà lấy một gian phòng, hắn cũng muốn hưởng thụ một chút.
Chỉ mặc một chiếc quần bơi, ngâm mình trong làn nước nóng ấm tỏa hơi nước nghi ngút, đúng là một loại hưởng thụ.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Liễu Yên Nguyệt khoác một chiếc khăn tắm, vẻ mặt xấu hổ như táo chín mọng đang từ từ đi vào.
Khăn tắm cũng không quá dài, đùi thon dài lộ ra một đoạn, trắng nõn, mềm mại như ngọc, đôi tay thon nhỏ cũng lộ ở bên ngoài, trong ánh đen u ám.
Tiêu Thu Phong không đi chính là để cho mình một cơ hội, cũng là cho rất nhiều người cơ hội. Trước mặt cô gái này, hắn muốn nàng từ từ hiểu được cuộc sống của hắn, nếu không thể chấp nhận đó chính là lý do chấm dứt tốt nhất.
Chiếc khăn tắm vừa hạ xuống, dáng người của nàng quả thực rất hoàn mỹ, da thịt trắng nõn, mùi hương thơm ngát, vẻ mặt ngượng ngùng, xinh đẹp ngạo nghễ thật sự vô cùng hấp dẫn.
Trên người nàng chỉ mặt một bộ đồ bơi vô cùng gợi cảm, chỉ che lấy những vị trí nhạy cảm, nên càng làm cho đàn ông thêm đã mắt.
"Thu Phong, đẹp không. Đây là chị Phượng cho em mượn, em lần đầu tiên mặc đồ bơi này, thật xấu hổ".
Lúc nói, nàng thậm chí còn đi một vòng trước mặt Tiêu Thu Phong, đường cong tuyệt mỹ cùng với bộ ngực căng tròn, bờ mông đầy đặn càng bị bám theo một loại cảm xúc gợi tình.
Vừa rồi khi chọn quần áo, chị Phượng đã lén nói cho nàng biết bộ quần áo này được xưng là gợi cảm nhất, tuyệt đối có thể mê đắm bất cứ người đàn ông nào, càng huống chi mặc lên thân hình tuyệt đẹp của nàng.
Lộ có khi cũng là một loại nghệ thuật, lộ nhiều lộ ít đều làm đàn ông cảm thấy không thú vị, chỉ có lộ vừa đủ mới có thể khơi dậy khát vọng trong lòng đàn ông.
Tiêu Thu Phong không nói gì, chỉ vẫy tay gọi nàng tới.
Yên Nguyệt không hề do dự lập tức xấu hổ cúi đầu đi tới. Không đợi Tiêu Thu Phong bảo đã tiến vào trong nước, giấu thân thể mê người của mình vào trong nước, còn người đã dựa vào lòng hắn.
"Thu Phong, em sợ, anh ôm em đi".
Yên Nguyệt không thể so sánh với Phượng Hề, những chuyện đêm nay làm nàng kinh hãi hơn tất cả những chuyện trong hơn hai mươi năm qua, hoặc là nàng bắt đầu từ từ hiểu được một mặt khác của xã hội này.
Những thứ này nàng chưa từng tiếp xúc qua.
"Yên Nguyệt, em lúc này cũng nên hiểu đây mới là thực sự là anh" Tiêu Thu Phong không ôm nàng, chỉ nhẹ nhàng mở miệng.
Liễu Yên Nguyệt thở dài một hơi, nói: "Anh muốn em đến đây chính là vì để em biết những điều này sao, nói thật em đúng là rất kinh ngạc, cũng khá sợ. Thu Phong, em cũng biết, từ trước đến nay em chưa gặp qua những chuyện này, thậm chí cũng chưa bao giờ cãi nhau với người khác".
"Đúng, đây cũng là nguyên nhân mà anh vẫn băn khoăn. Yên Nguyệt, em là một cô gái tốt, là người tốt nhất, anh không muốn vì anh mà ảnh hưởng đến cuộc sống của em, có vài thứ không phải em có thể tưởng tượng được".
Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng nâng lên, nàng nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.
"Em không muốn hỏi vì sao, cũng không muốn biết gì nhiều. Thu Phong, em không cần biết anh là ai, làm chuyện gì bởi vì em tin anh. Trong lòng Yên Nguyệt, em là người đàn ông duy nhất trong đời mà em tin, đây là sự thật không thể thay đổi. Thu Phong, em yêu anh, cho dù anh là ác ma, em cũng đã rơi xuống, phải không anh?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...