Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Đinh Mỹ Đình rất quen thuộc ở đây, cho nên vài bảo vệ gặp trên đường, cũng cung kính hành lễ, xem ra, lúc nàng còn ở đây, quyền lực rất lớn, phỏng chừng trong lòng các nhân viên ở đây, nàng cũng giống như tổng giám đốc Mộng Thanh Linh vậy, coi như là một nửa bà chủ đi.

Cho nên, mặc dù bảo vệ nhìn thấy Tiêu Thu Phong, có chút kì quái, nhưng không ai mở miệng hỏi. Nguồn: https://truyenfull.vn

Từ đó đến giờ, đàn ông đến tập đoàn Hoa Hạ, chỉ đến tầng 30 là dừng chân, nhưng người này do Đinh Mỹ Đình nắm tay dẫn đi, cho nên dù bọn họ có gan, cũng không ai dám lên tiếng.

Đinh gia ở kinh thành, chính là gia tộc đệ nhất, không người nào dám đắc tội, mà đây là đại tiểu thư của Đinh gia, điều này, ở Hoa Hạ, không còn là bí mật.

Ngoài hành lang rất im lặng, sắc trời bên ngoài cũng đã tối, vạn người sau một ngày mệt mỏi, đã đến lúc về nhà đoàn viên, nhưng Mộng Thanh Linh vẫn còn làm việc, tuy rằng hơi bận, nhưng quan trọng nhất chính là, nàng cần mượn công việc, để quên đi thời gian thương nhớ, trước đây nàng vẫn hay làm vậy.

Vì người đàn ông kia, cho dù phải cô tịch đi nữa, nàng vẫn có thể vượt qua. Là đàn ông, cũng không khỏi bội phục nghị lực của cô nàng này.

Đi đến cửa phòng làm việc của Mộng Thanh Linh, Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được hơi thở bên trong, không sai, đây chính là hương vị của Mộng Thanh Linh, nhưng Đinh Mỹ Đình đã cản hắn, giơ tay lên, nhỏ giọng nói: " Để em gõ cửa..."

"Knock knock knock..." ba tiếng, bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc của Mộng Thanh Linh: " Chị Ngọc à? Không phải đã cho chị về rồi sao, tại sao còn ở lại?"

Đinh Mỹ Đình nắm lấy yết hầu, giả giọng nói: " Tổng giám đốc, có... có một vị tiên sinh, đang ở dưới lầu, muốn hẹn cô đi ăn tối"

Người bên trong không biết có nghe hết câu hay không, mà trả lời không cần suy nghĩ: " Chuyện nhàm chán như vậy, về sau không cần báo lên đây, kêu bảo vệ đuổi hắn đi đi, người rãnh rỗi như vậy, tôi cũng không có nhiều thời gian chiêu đãi hắn"


Xem ra bị quấy phá, đã làm cho nàng tức giận, ngữ khí của nàng đã không còn tốt lắm.

Đinh Mỹ Đình mỉm cười, tay động, đẩy cửa ra, văn phòng hiện ra trước mắt hai người, một giọng nói nhỏ nhẹ, bỗng nhiên vang lên, giống như là bị giật mình vậy. Ở Hoa Hạ, vẫn còn có người dám tiến vào văn phòng của nàng sao?

"Chị Thanh Linh, xem ra chị rất bận nha, vậy bọn em cũng không quấy rầy chị, đi thôi Tiêu đại ca, chị Thanh Linh không có thời gian chiêu đãi anh rồi" Miệng thì cười gian, nhưng chân lại đi về phía trước, mà Mộng Thanh Linh bị giật mình hoảng hốt, đột nhiên đứng dậy, kích động kêu lên: " Ông xã, là anh, mọi người, mọi người sao lại đến đây?"

"Còn phải hỏi sao, ở nhà không thấy chị, Tiêu đại ca khẩn trương, sợ chị Thanh Linh xinh đẹp nhà ta bị người ta bắt cóc, cho nên đặc biệt đến thăm chị, thế nào, cảm động hả?"

Tiêu Thu Phong không để ý đến tiểu nha đầu này, đi đến trước mặt Mộng Thanh Linh, giơ hai tay ra, cười nói: " Thanh Linh, lâu rồi không gặp, không để cho ông xã ôm một cái sao?"

Bước xa lại, nàng rất vội vã, không muốn nói gì.

Ngày nhớ đêm mong, nàng chờ đợi không phải là cái ôm ấm áp này sao?

"Tên xấu xa này, đến thăm em mà còn cùng Mỹ Đình chọc em, biết rõ em rất nhớ anh, nhớ muốn chết luôn mà"

Một cái hôn ngây ngất, đã để lại trên khóe miệng Tiêu Thu Phong, tưởng niệm lâu ngày, hóa thành nhu tình, Tiêu Thu Phong ôm thấy hông nàng, kéo sát lại mình, sau đó lại hôn tiếp, làm cho đôi nam nữ yêu nhau dung nhập vào nhau.

"Ơ..." Hôn nhiệt liệt, tay của Tiêu Thu Phong, đương nhiên cũng giở trò, bắt đầu vuốt ve cặp ngực của nàng, cảm thụ sự mềm mại và tràn đầy co dãn kia.


Đinh Mỹ Đình đứng bên cạnh nhìn hai người này phóng túng, nàng mà đứng đây, còn có thể nhịn được sao?

"Này này, nói hai người nghe, không được xem tôi là vật trang trí đó, muốn thân thiết thì đợi về nhà đi, trong nhà còn có một cái giường lớn, buổi tối muốn thân thiết thế nào cũng được, ở đây, không sợ bị người ta phá đám sao?"

Mộng Thanh Linh đang chìm trong tình yêu, lập tức giật mình tỉnh lại, đẩy Tiêu Thu Phong ra, mặt đỏ bừng, kiều diễm xinh đẹp, tản ra mị lực khêu gợi nồng đậm, làm cho ánh đèn bàn cũng bị nàng che đi.

"Tiểu nha đầu này, em thân thiết đủ rồi, chị chỉ mới hôn một chút, em gấp cái gì, Tiêu đại ca của em, một mình chị ăn không hết đâu" Làm thiếu phụ, quả thật không giống với làm con gái, được người yêu hôn, nàng mới không sợ người khác nhìn, hơn nữa, nàng rất thích cảm giác được yêu này.

Đinh Mỹ Đình cười nói: " Chị Thanh Linh, lá gan của chị càng lúc càng lớn, có cần em đi ra ngoài, để hai người tiếp tục hay không?"

Tiêu Thu Phong cười nói: " Mỹ Đình, tiểu nha đầu này, miệng lưỡi ngày càng lợi hại, có phải học của tiểu Hồng không, được rồi, Thanh Linh, em cũng nên nghỉ thôi, vất vả như vậy, trong lòng anh sẽ không thoải mái, biết không?"

Mộng Thanh Linh lập tức nói: " Lập tức, lập tức nghỉ ngay, việc này, để ngày mai làm"

Kế hoạch vốn đã xếp đặt xong, trong thời gian tưởng niệm, tốc độ công tác của nàng quả thật đã tăng rất nhanh.

"Chị Thanh Linh, chị thấy Tiêu đại ca thương chị không, vừa về đến nhà, không thấy chị, đã tự mình đến công ty tìm chị, còn chuẩn bị đồ ăn ở nhà đợi chị đó, thật sự quá hạnh phúc"


Mộng Thanh Linh quả thật rất hạnh phúc, giờ phúc này, nhìn thấy người yêu đến cạnh mình, cái hơi thở ấm áp kia, nụ cười xấu xa kia, làm cho tâm tình của nàng rất thoải mái, nghe vậy cười nói: " Làm như anh ấy chỉ tốt với một mình chị vậy, chẳng lẽ anh ấy không tốt với em?"

"Bốp" một cái, đánh vào mông của Đinh Mỹ Đình, Tiêu Thu Phong cười nói: " Tiểu nha đầu này, không phải làm người của Tiêu gia, mà bắt đầu ghét bỏ nhau rồi chứ?"

Đinh Mỹ Đình bị cái đánh này làm cho vừa thẹn vừa sợ, ngượng ngùng nói: " Em đâu có ghét bỏ gì đâu, chỉ là về nhà có thể ở cùng với chị Thanh Linh, nên trong lòng cao hứng thôi!"

"Được rồi, đừng kéo chị vào, chị thấy là em ở cùng với Tiêu đại ca của em, thì mới có thể cao hứng được. Chị biết mà, thì ra đã nếm thử rồi, thế nào, mùi vị không tồi chứ?"

Có kinh nghiệm rồi, cho nên Mộng Thanh Linh không gì không dám nói, hơn nữa, đang ở trước mặt người đàn ông này, nàng càng đặc biệt phóng túng, chỉ có trước mặt hắn, nàng mới biểu hiện như vậy thôi.

"Tiêu đại ca, anh ấy không, chị Thanh Linh bình thường e lệ, mà chuyện xấu hổ như vậy, lại dám nói ra"

Tiêu Thu Phong cười xấu xa, nói: " Đây là chuyện bình thường nhất của vợ chồng, mà lại không có người ngoài, có gì mà khó nói, hay là đêm nay, ba người chúng ta ngủ cùng nhau?"

"Nghĩ hay quá ha, em mới không chịu" Vừa nghe đã thấy xấu hổ, Đinh Mỹ Đình không chịu được bỏ chạy ra ngoài, âm thanh vọng lại: " Được rồi, hai người cứ ở trong từ từ thân thiết đi!"

Loại không khí vui vẻ như vậy, theo ba người về đến Hoắc gia, vẻ lãnh diễm trên mặt Mộng Thanh Linh, đã thay bằng sự xấu hổ vui mừng, loại hạnh phúc này, ngay cả mấy người lớn cũng có thể cảm nhận được.

Bình thường, bây giờ mọi người đã tự trở về phòng rồi, nhưng Tiêu Thu Phong đến, phá vỡ truyền thống này, lúc ba người trở về, mọi người vẫn còn đang chờ.

"Vẫn là Tiểu Phong có bản lĩnh, mẹ xem, nó vừa đến, Thanh Linh đã cười rộ như hoa, cả người tràn ngập vui vẻ" Hoắc Thấm Hà nhìn Mộng Thanh Linh nắm tay con trai, cười cười nói nói, bộ dáng rất hạnh phúc, làm bà không khỏi mỉm cười.

"Mẹ, vừa rồi Mỹ Đình đã chọc con rồi, mẹ cũng không phải muốn chọc con chứ, tất cả cũng tại tên xấu xa này, vừa rời đi đã lâu như vậy, nên nói hắn mới đúng"


Bà ngoại vui vẻ đứng dậy, nói: " Được rồi, được rồi, các con đã đói bụng rồi, mau lại đây, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, đang chờ các con đó"

Tuy rằng ba người lớn, trên danh nghĩa là đã dùng cơm, nhưng giờ phút này vẫn ngồi vây lại, Hoắc Phi Trữ lấy một chén cơm đầy, nói: " Đúng là đừng nói, Tiểu Phong vừa đến, ta đã ăn uống tốt lại, vừa mới ăn mà bây giờ đã đói lại rồi kìa"

Thật ra bọn họ căn bản là không đói bụng, đã ăn canh qua rồi, cũng không đói lắm.

"Ông ngoại, vậy ông ăn nhiều một chút, lần này, Thu Phong nói thế nào cũng phải ở lại đây lâu để chăm sóc mọi người" Mông Thanh Linh lập tức gấp đồ ăn cho ông ngoại, quả nhiên là có bản chất của con dâu hiền tuệ, làm cho Tiêu Thu Phong nhìn thấy, trong lòng không khỏi có vài phần yêu thương.

Ông già lập tức hỏi: " Đúng rồi, Tiểu Phong, lần này đến con chuẩn bị ở lại bao lâu?"

Vấn đề này, sợ rằng mọi người đều muốn biết, ngay cả Đinh Mỹ Đình cũng muốn biết, nàng muốn thời dịp này để bồi người trong nhà.

Tiêu Thu Phong ngẩng đầu, cười nói: "Thanh Linh đã dặn rồi, con còn có thể không ở lại đây mấy ngày sao, ông ngoại, lần này phỏng chừng sẽ không đi nhanh đâu, con còn có việc phải làm, chắc là sẽ ở lại lâu"

Bà già lập tức vui sướng nói: " Đúng vậy, đúng vậy, ở nhiều một chút, bà ngoại ước gì, Tiểu Phong về sau sẽ ở đây, để hai ông bà được vui vẻ một chút"

Hoắc Phi Trữ cũng vui vẻ nói: " Đúng vậy, không có gì tốt hơn cả, Thanh Linh, ngày mai mời ông nội của con đến đây, mọi người cùng hội tụ với nhau, con cũng không cần đi làm, ở nhà bồi tiếp Tiểu Phong, mấy năm nay, mọi người vì chuyện tiểu Phong mất tích mà lo lắng, bây giờ Tiểu Phong đã về, phải để cho bọn họ biết"

Mộng Thanh Linh đương nhiên đồng ý, biết ông xã trở về, ông nội cũng hay hỏi vài chuyện của hắn, có đôi khi, Mộng Thanh Linh cũng không rõ, cho nên lần này, cứ để ông nội trực tiếp hỏi ông xã.

Nhưng mà, mọi người đều không ngờ, Tiêu Thu Phong trở lại, người tới Hoắc gia, thật đúng là không ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui