Tiêu Thu Phong vẫn đi, khởi hành cùng Ruth, không cùng chúng nữ nào từ biệt, vì hắn không thích nước mắt.
Mà hôm nay, Thanh Bình Nhi cũng đi, Ngạo Thiên Minh HongKhôngng, bây giờ vẫn cần nàng, chẳng qua, hành trình đến Đông Nam lần này, coi như cũng thu hoạch được nhiều, ít nhất đã quen biết với chúng nữ của Tiêu gia, về sau ở chung, sẽ không quá đường đột.
Cùng nàng rời đi, còn có chị Hồng, nàng ta cảm thán vạn phần, nếu như nói về người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời, phỏng chừng chính là Tiêu thiếu gia của Đông Nam, Phượng Hề, Mộng Thanh Linh, còn có Thiên Nhan Duyệt, đều là những thiên chi kiều nữ, trong đời đàn ông, ai ai cũng hy vọng có giấc mộng này, cũng có một loại cầu mong này, mà hắn thì cứ đi hết nơi này đến nơi khác.
Trang viên mới của Tiêu gia, quả thật rất đẹp, nếu như không có những người phụ nữ tao nhã tuyệt đại kia làm đẹp, phỏng chừng cũng chỉ là vật chết, không có được sức sống như bây giờ, bừng tỉnh tiên cảnh. Bạn đang đọc truyện được tại
Liễu Yên Hồng oán trách Liễu Yên Nguyệt: "Chị, vì sao chị không giữ anh ấy lại, một mình không được, thì mấy chị cùng nhau làm, cởi sạch sẽ ra, hấp dẫn anh ấy, em cam đoan anh ấy sẽ không thể rời đi"
Chúng nữ cười ầm lên, con gái mà có thể nghĩ ra biện pháp này, thật sự rất là không thuần khiết.
Phượng Hề nhìn Liễu Yên Hồng, nói: "Tiểu Hồng, em nói không sai, đây quả thật là một biện pháp tốt, nhưng đáng tiếc là, bọn chị và Thu Phong đều đã là vợ là chồng, có cởi sạch sẽ ra nữa, cũng không còn sức quyến rũ, không bằng lần sau có cơ hội để em thử một lần?"
Liễu Yên Hồng thật không ngờ bị đẩy đến tình huống này, bị chúng nữ dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm, nhịp tim của nàng tăng vọt lên 200, không thể nhịn được, quát: "Em mới không có hứng thú, hắn ta là chồng của các chị, đâu có liên quan gì đến em, hừ, các chị không lo, em cũng lười đi lo!"
Nhưng trong ánh mắt kia, lại không che giấu được sự mất mác, làm cho tất cả những người từng trải ở đây đều biết, cô em vợ này, cũng không muốn để hắn rời đi.
Liễu Yên hồng không chịu nổi ngượng ngùng, nên rời đi, nhưng Phượng Hề lại nhìn Liễu Yên Nguyệt, dường như có việc gì đó, nói: "Yên Nguyệt, Tiểu Hồng thật sự đã trưởng thành rồi, con gái lớn như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều bí mật, em làm chị, cũng nên tâm sự với nó mới đúng!"
Liễu Yên Nguyệt đương nhiên hiểu được ý tứ của Phượng Hề, trên mặt có chút ngượng ngùng, tâm tư của cô em gái, càng ngày càng rõ ràng, nàng làm sao mà không rõ được, mấy hôm trước, cha đến đây, còn hỏi về cuộc sống tình cảm của Tiểu Hồng, nhưng em gái đã không muốn, thì nàng có thể làm gì?
Buổi tối, Liễu Yên Nguyệt bước vào phòng của Liễu Yên Hồng, từ chiếc đèn ngủ trên đầu giường, chiếu rọi xuống, chiếu vào gương mặt xinh đẹp thanh xuân của Liễu Yên Hồng. Bản thân đã vào Tiêu gia sáu bảy năm, mà cô em gái này, từ một cô gái hoạt bát thanh xuân, thật sự đã trở thành một người con gái trưởng thành đầy mị lực, cũng giống như chính mình lúc trước!
Liễu Yên Hồng nằm tựa vào tường trên tường, thần thái có chút chán nản, trong đó có chút cô độc. Con người càng lớn tuổi, càng có nhiều bí mật, chỉ có thể để trong lòng, ngay cả chị ruột cũng không thể nói. Hơn nữa, mấy năm nay, Tiêu gia không có người đàn ông kia, mọi người thật vất vả, cho nên không ai bận tâm đến nàng.
"Chị, sao chị lại đến đây, không phải anh rể đi rồi, chị ngủ một mình không được phải không, muốn em ngủ cùng chị đúng không?"Nghe được âm thâm, Liễu Yên Hồng đã ngồi dậy, nàng và chị gái, đã lâu, lâu lắm rồi chưa từng thân mật nói chuyện với nhau. Bây giờ là thời gian thật tốt.
Liễu Yên Nguyệt không tức giận, chỉ cười cười nói: "Mấy năm nay, mọi người sống không được tốt, chị cũng ít quan tâm em, bây giờ trong lòng bình thản, đặc biệt nghĩ đến thăm em một chút, đến để nói cho em một việc..."
Liễu Yên Hồng để Liễu Yên Nguyệt ngồi lên giường, quấn quít lấy cánh tay của nàng, vui vẻ nói: "Đúng vậy, đã lâu rồi không thân thiết với chị gái, ai, không có cách nào, có chồng rồi quên em gái, em đại nhân cũng đại lượng, sẽ không trách chị đâu. Chị gái, có chuyện gì, chị nói đi, em nghe"
Âm thanh của Liễu Yên Nguyệt có chút thâm trầm, nói: "Tiểu Hồng, thời gian qua thật nhanh, thoáng một cái em đã trưởng thành, ngày hôm qua cha đến, cha đã hỏi chị về chuyện của em"
"Chuyện của em, em có chuyện gì, chị, tập đoàn Phong Chính, em rất cố gắng làm rồi, mấy năm nay phát triển rất tốt, cha sẽ không lại muốn giáo huấn em chứ!"
Lắc đầu, Liễu Yên Nguyệt vuốt ve khuôn mặt của em gái, có chút thất thần, sau đó thở dài nói: "Mọi người đều biết, cha cũng biết, cha muốn biết tiểu mỹ nữ của Liễu gia chúng ta, có tìm được ý trung nhân nào chưa, cả đời của chị, đã không còn ý nghĩ nào khác, chỉ cần Tư Giai vui vẻ lớn lên, Thu Phong bình an về nhà, sau đó chị sinh cho Tiêu gia thêm một đứa cháu trai, vậy sẽ không còn hối tiếc gì!"
"Yên tâm, yên tâm, nguyện vọng của chị sẽ được thực hiện, không có vấn đề gì đâu, Tư Giai đáng yêu như vậy, lại xinh đẹp như vậy, không cần nói, trưởng thành chắc chắn là một đại mỹ nữ, anh rể lợi hại như vậy, còn ai là đối thủ của anh ấy, đi đâu cũng sẽ bình an, về phần đứa cháu trai, anh rể không phải được xưng là bách phát bách trúng sao, hắc hắc... điều này chắc hẳn không khó!"
"Được rồi, không cần học chuyện xấu, chuyện của chị, em không cần lo, nói chuyện của em đi, Tiểu Hồng, thành thật nói cho chị biết, có phải em không thích đàn ông hay không, nghe người ta nói, người theo đuổi em cũng không ít, chẳng lẽ không có được một ai? Thanh xuân của con gái rất dễ dàng mất đi, chẳng lẽ em muốn cả đời sống tại Tiêu gia?"
Liễu Yên Hồng bĩu môi, có vẻ rất khinh thường nói: "Ở Tiêu gia thì ở Tiêu gia, Tiêu gia không nghèo, chắc chắn sẽ nuôi nổi một người như em. Mỗi lần đi ra ngoài, nhìn thấy đám đàn ông đó, em đều muốn cả đời không lấy chồng, vốn không có ai có thể so với anh rể được. Được rồi, em hạ yêu cầu xuống một chút, chị nói kém thì kém, nhưng cũng không thể kém quá nhiều, nhưng đáng tiếc là vẫn không tìm được"
Liễu Yên Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, cô em gái này căn bản là có dụng ý, làm sao mà tìm được chứ. Tình yêu cần dùng sự chân thành để đến với nhau, mà tâm của em gái căn bản là không có ở trong đó.
"Tiểu Hồng, đây là em nói thật sao?"
"Đương nhiên, em cũng muốn đưa mình ra ngoài nhanh, nhìn các chị khóc vì yêu, cười vì yêu, lại có bộ dáng sống như đã chết vậy, em kỳ thật rất hâm mộ, muốn thưởng thức thử, tư vị của tình yêu là gì"
Liễu Yên Nguyệt nở nụ cười, cười đến khổ sở, có những lời, nàng rốt cục quyết định nói ra, bởi vì chuyện này, nếu xử lý không tốt, sẽ đả thương người khác, yêu một người không phải là sai, nhưng thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, yêu một người không nên yêu, cũng là một sự đau khổ.
Nghĩ đến việc em gái đã chịu đựng rất lâu.
Liễu Yên Nguyệt có thể chịu được việc chồng mình có người khác, nhưng Liễu Yên Hồng là em gái của nàng.
"Em thích anh rể của em đúng không?"Những lời này rất nhẹ, nhẹ giống như một cọng lông hồng, bình tình trong nháy mắt, giống như không có gì.
Nhưng trên mặt Liễu Yên Hồng lại đỏ hồng lên, trơn bóng thấy rõ, vội vàng kêu lên: "Chị, em đương nhiên thích anh rể rồi, anh ấy là chồng chị mà. Nếu em ghét anh ấy, vậy chị em chúng ta không phải sẽ mâu thuẫn ồn ào sao, sao chị lại nói những lời kỳ quái như vậy?"
Trên mặt Liễu Yên Nguyệt, cũng có một sự nghiêm túc vô cùng, nhìn chằm chằm em gái, sau đó nói: "Tiểu Hồng, có một số việc, không cần em phải nói, người khác chỉ cần nhìn cũng hiểu, chỉ là mọi người không nói mà thôi. Kỳ thật, lúc ở kinh thành, em bị Thu Phong đuổi về, mọi người đã biết"
"Em không phải là một đứa con gái hay gây sự, lúc nhỏ rất ngoan, nhưng lần đó, em lại chọc giận anh rể của em, bởi vì em ghen, chỉ có lúc ghen, thì con gái mới mất đi lý trí, em ghen tị với Mỹ Đình, đúng không?"
Liễu Yên Hồng liều mạng khoát tay, biện giải: "Không có, không có, em chỉ là không cẩn thận, chị, thật sự mà, em chỉ là không cẩn thận chọc anh rể tức giận, em cam đoan về sau sẽ không, em không có, không có..."
"Không có gì?"
"Không có... không hề như các chị nghĩ đâu, em..."
"Em dám thề? Tiểu Hồng, em dám thề là, em không yêu anh rể của em, hơn nữa về sau sẽ không?"
"Em,.... chị, không chơi nữa, không chơi nữa, em không muốn chơi nữa"
Liễu Yên Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn Liễu Yên Hồng, quát: "Nhìn chị, thề đi..."
Giờ phút này, Liễu Yên Hồng biết chị gái không phải đùa với nàng, đây không phải là một trò đùa, thề là không thích anh rể, nàng có thể yêu thích được. Nếu nói là yêu, Liễu Yên Hồng không dám thừa nhận, nhưng muốn nàng thề, nàng... nàng thật sự cảm thấy rất đau trong lòng... trong lòng nàng đau lắm, nàng không làm được.
Vì sao, vì sao mình lại đau lòng, vì sao?
"Oa..."Một âm thanh rất lớn, mà cánh cửa phòng ngủ vốn không đóng lại, cho nên đã kinh động rất nhiều người.
Mà Liễu Yên Hồng đã quỳ lên giường, lắc đầu của mình liên tục, lớn tiếng kêu lên: "Em không thề, em không thề, chị, em xin lỗi, thật xin lỗi, em không muốn, em thật sự không muốn, nhưng mà... nhưng mà em không làm được, thật sự không làm được, chị đừng ép em"
"Chị muốn em nói, được rồi, em nói, em thích anh rể, rất thích, rất thích, thích từ lâu, từ lâu lắm rồi. Trước kia, em vẫn cho rằng anh ấy là một kẻ xấu, là một người đàn ông xấu xa, là một kẻ chỉ muốn chiếm tiện nghi của chị, cho nên em chỉ muốn hung hăng theo dõi anh ấy, nhưng bây giờ, trừ anh ấy ra, trong mắt em đã không còn muốn nhìn đến người đàn ông nào khác, anh ấy đã trở thành một phần trong lòng em, em muốn dứt bỏ, đã từng thử qua, nhưng mà, em không làm được, chị, chị tha thứ cho em đi, em thật sự không có suy nghĩ khác, chị không cần lo cho em, chị chỉ cần cho em ở tại Tiêu gia, sống cả đời, đến chết mới thôi, cũng được rồi"
Bị bức đến không còn đường lui, Liễu Yên Hồng rốt cục cũng đã bộc phát, đem bí mật trong lòng nhiều năm trước, chậm rãi nói ra. Lần đó, Tiêu Thu Phong một mình đấu trăm người, háo khí ấy, đã hấp dẫn, tuyệt đối không chỉ Đinh Mỹ Đình, nàng cũng có, chỉ là, người đàn ông này là anh rể của nàng, cho nên nàng yên lặng đem sự yêu thích này, dấu sâu, sâu thật sâu, không cho bất kỳ kẻ nào biết.
Nếu người đàn ông này không phải anh rể của nàng, nàng có thể cam đoan, người hắn yêu, nhất định là nàng, chứ không phải Đinh Mỹ Đình, đáng tiếc, bởi vì quá thân cận, quá gần gủi, nên nàng không thể thừa nhận, đành phải trơ mắt nhìn hắn thích người khác, và cũng không thể làm được gì.
Cho nên, nàng ghen tị, nàng thừa nhận, nàng ghen tị đến mức điên cuồng.
Và đó cũng là lần đầu tiên làm cho anh rể thật sự tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...