Trên bàn cơm thật dài, đã bày đủ đồ ăn, phỏng chừng cái nhà kho và tủ lạnh của Hoắc gia đã trống rỗng rồi, thừa diệp có thời gian, ba người nhà Triệu gia cùng đi ra ngoài, nhân tiện nói chuyện một chút, ko để cho người ngoài nghe, Triệu Nhược Minh cũng đem những chuyện của Tiêu Thu Phong nói cho ông nghe, đương nhiên bao gồm cả thân thế của hắn.
Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn, vốn vị trí chủ nhà phải là của Hoắc lão gia, nhưng ông ta lại hưng phấn lôi kéo tay của Tiêu Thu Phong, đem hắn đến chổ chủ vị, nói: " Từ hôm nay trở đi, Hoắc gia trở thành nhà của Tiểu Phong, hai lão già chúng ta đã già rồi, thật sự ko làm được gì, về sau có việc gì, mọi người cứ tìm tiểu Phong đi, tất cả đều nghe theo hắn"
Tiêu Thu Phong có chút khó xử, cười nói: " Ông ngoại, ko cần như vậy, chẳng lẽ ông muốn con ngay cả thời gian ngủ cũng ko có sao?"
Bà lão lập tức nói: " Tiểu Phong, bây giờ Tiêu gia và Hoắc gia dù sao bây giờ cũng là của con, sự bận rộn đó hẳn là con phải gánh vác rồi, con cũng ko muốn lão già này hối hả ngược xuôi chứ, đi hết nhà này đến nhà khác. Ta nói cho con biết, thân thích của Hoắc gia ở kinh thành cũng ko ít, trước kia ko có mẹ con, hai lão già ta muốn yên tĩnh thì được, như bây giờ, tất cả lại bắt đầu, có thời gian, để ổng dẫn con đi gặp người quen, ở kinh thành, tất cả mọi người đều quen mặt"
Hai cha con Đinh gia ngơ ngác nhìn người đàn ông này, hai người thật muốn biết ở kinh thành còn ai ko biết Tiêu gia Tiêu Thu Phong?
Tiêu Thu Phong bị bà ngoại lôi kéo, ngồi xuống, đang chuẩn bị ăn cơm thì Labus từ bên ngoài vội vã chạy vào, mọi người đều có chút kinh ngạc, Labus ko để ý đến, đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, khom người hành lễ nói: " Tiêu thiếu gia, Lâm tiểu thư và ông chủ đến, Lang Khuyển đang nghênh đón bọn họ"
Mọi người ko biết, nhưng Tiêu Thu Phong hưng phấn, lập tức đứng dậy, nói với mẹ: " Mẹ, bác đến, chúng ta ra ngoài nghênh đón đi"
Ở trên đời này, trừ mẹ ra, thì bác, chính là người hắn tôn kính nhất, huống chi Long Thần đã mất, bác chính là trưởng bối duy nhất của Tiêu Thu Phong.
Lần này ngay cả Hoắc Thấm Hà cũng kinh ngạc, đứng lên nói với mọi người: " Các vị chờ một chút, lại có khách đến, mọi người đợi một lát nữa sẽ thấy, đi, các con dâu, ra nghênh đón khách, người khách này, các con phải đặc biệt tôn kính"
Đinh Mỹ Đình cũng đi ra, thấp giọng hỏi Tiêu Thu Phong: " Tiêu đại ca, bác của anh là ai, chẳng lẽ là đại ca của Long Thần?" Điều này thật kỳ quái, truyền thuyết Long Thần, nàng đã từng nghe qua, nhưng chưa từng nghe Long Thần có đại ca?!
Chắc có lẽ cũng là một đại nhân vật?
Ở cửa, thật sự có hai người đang vào, Tiêu Hào Vân thần thái nhàn nhã cùng với Lâm Thu Nhã xinh đẹp như tiên tử, lúc này đây, thật ra là do Hoắc Thấm Hà chủ động, nhìn thấy Tiêu Hào Vân, nước mắt kích động tràn ra ngoài, bước vọt tới, cầm lấy tay ông, ko nhịn được run lên, nói: " Hào Vân đại ca, chúng ta rốt cục đã gặp lại"
Tiêu Hào Vân đương nhiên là vô cùng vui sướng, bởi vì người em gái đã chết hai mươi năm thế mà vẫn còn sống, giờ phút này gặp lại, xúc động vô cùng, làm sao mà ko rơi lệ được, mắt ông đỏ hồng, kích động vô cùng, lại có một cảm động, một hạnh phúc.
"Đúng vậy, thật ko ngờ, chúng ta lại có ngày gặp lại, Tiểu Hà, em còn sống, anh thật cao hứng. Xem ra, Tiêu gia bất diệt, hương khói chắc chắn càng thêm cường thịnh" Nhìn thấy những nữ chủ nhân của Tiêu gia bước ra, ông há có thể ko được an ủi sao, Tiêu gia sau này chắc chắn sẽ con cháu đầy đàn.
Nghe nói ở "Tiêu gia" đông nam cũng có hai người đang mang thai, chính là huyết mạch của Tiêu gia.
"Hào Vân..." Bà lão đã đi ra, nhìn thấy người anh của con gái, trên mặt đầy kích động, giờ phút này, thân nhân thật là nhiều, ko gặp mấy chục năm, đột nhiên đùng một cái xuất hiện, chỉ đáng tiếc là, Mại Phi đã chết, bằng ko, sẽ càng thêm náo nhiệt.
"Chú Hoắc, thật sự là đã lâu ko gặp, thân thể lão nhân gia có khỏe ko?" Kỳ thật tuổi hai người ko chênh lệch lắm, chỉ là bối phận kém một bậc, cho nên kêu bằng chú, mặc dù ko giống lắm, nhưng thật sự nên kêu. - .
đinh bản quân cũng nhận thức Tiêu Hào Vân, hơi hơi giật mình nói: " Thì ra lão tiểu tử này còn sống, mạng thật là dài a, nhiều năm ko gặp như vậy, ta tưởng ông hóa thành tro rồi chứ?"
Nhìn mấy lão già triền miên một chổ, Vũ và Ruth đã đến đón Lâm Thu Nhã, vì gặp người đàn ông này, nàng đã vội vã đến đây, từ biệt ở Trung Đông, những đêm ấy, trong đầu nàng có ngàn vạn suy nghĩ, ko đêm nào được ngủ ngon giấc.
"Chị Thu Nhã, chị cũng đến rồi, Ngưng Tuyết đâu, nàng ta ko đi chung với chị sao?" Ruth cũng biết, trách ngưng tuyết tuy đơn thuần, ko hiểu đời, bạn bè cũng rất ít, trừ nàng ra, chỉ có Lâm Thu Nhã, giờ phút này, các nàng đều đến kinh thành, nàng ta còn một mình, vậy chẳng phải rất cô đơn sao?
Lâm Thu Nhã ngẩng đầu nhìn Tiêu Thu Phong, ánh mắt mang theo rất nhiều hàm nghĩa, nhưng nói cái gì đều là dư thừa, Tiêu Thu Phong mở hai tay ra, ôm Lâm Thu Nhã vào lòng, hít mạnh mùi thơm trên cơ thể nàng, sau đó hôn một cái lên mặt nàng.
"Thu Nhã, em vẫn thơm như vậy!"
Đinh Mỹ Đình bên cạnh cười nói: " Cái này là đương nhiên, phụ nữ đều thơm như vậy, chi có đàn ông là hôi thôi, bằng ko vì sao lại kêu đàn ông các anh là đàn ông thúi chứ?"
Chúng nữ đều cười, mà Lâm Thu Nhã lại kiều mỵ nhìn Tiêu Thu Phong một cái: " Ngưng Tuyết đương nhiên cũng muốn đến, nhưng nàng ko phải đã nói sao, chỉ cần kẻ xấu này trở về, nàng ta sẽ gả cho hắn, cho nên, vì giữ đúng lời hứa của mình, nàng ta nói nàng ta nhất định ở Trung Đông chờ anh"
Thật ra trừ nguyên nhân này, thì tổng bộ của Long Đằng ở trung đông, quả thật cũng cần người trông coi.
Nói xong, Lâm Thu Nhã xoay người lại, nhìn Tiêu Thu Phong hỏi: " Ông xã, anh có nhớ đến em ko?"
"Đương nhiên là có, anh nhớ em, nhớ Yên Nguyệt, nhớ Phượng Hề, nhớ mỗi người các em" Đúng vậy, có yêu, có con, thì đàn ông mới có thể nhớ nhà, trước kia hắn là lãng tử, nhưng bây giờ, hắn là trụ cột của một gia tộc, mà tất cả người phụ nữ yêu hắn, đều là thành viên của gia tộc này.
"Đây là Thu Nhã sao, Đông Nam Lâm gia có thể sinh ra một người con gái như vậy, quả nhiên tươi ngon mọng nước, tiểu Phong, con thật sự là lừa ko biết bao nhiêu người con gái tốt, ngay cả mẹ cũng có chút đố kỵ với con" Hoắc Thấm Hà xoay người lại, nhìn Lâm Thu Nhã, rất vừa lòng, con trai tìm gái, quả nhiên ai ai cũng là quốc sắc thiên hương, thiên kiều bá mị, ko chỉ có thân hình, cũng là một nhân tài, nghe nói người con gái Lâm gia này đã giúp đỡ cho con trai rất nhiều.
Trên đường về, Lâm Thu Nhã đã nghe bác nói qua, đương nhiên biết người phụ nữ trước mắt này chính là mẹ của người đàn ông mà mình yêu, lập tức ôn nhu thi lễ nói: " Mẹ, con là Thu Nhã, mẹ mới xinh đẹp, nếu như ở bên ngoài, Thu Nhã thật sự ko dám gọi mẹ, sợ làm cho mẹ già"
Phụ nữ mà, đều thích nghe những lời như vậy, cho dù là già cũng thế, Hoắc Thấm Hà vừa nghe, nhất thời vui vẻ, cười nói: " Được rồi, miệng của con ngọt lắm, làm lão thái bà ta vui vẻ, Thu Nhã, mệt mỏi rồi, chúng ta vào nhà đi, con nhanh chóng rửa mặt chải đầu một chút rồi vào ăn cơm"
Chờ Lâm Thu Nhã và Tiêu Hào Vân ngồi xuống, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu, bữa tiệc này chính là thời khắc vui vẻ nhất của Hoắc gia, nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong lại có chút hối tiếc, bởi vì chúng nữ ở Đông Nam ko đến đông đủ, bằng ko, đây mới là vườn đầy sắc xuân, ý mừng ngập trời.
Đương nhiên, nếu trên bàn còn có mấy đứa nhỏ, vậy thì càng hạnh phúc hơn nữa, tin chắc rằng những người lớn đều có cảm thụ tương tự.
Mặc dù bầu ko khí này ko ai muốn phá hư, nhưng có một số việc cuối cùng rồi vẫn phải đối mặt.
Hơn nữa, lời này xuất phát từ miệng của bác: " Tiểu Phong, ta vừa mới vào kinh đã nghe tin đồn, ba ngày sau con sẽ đấu với Long Tương, có thật ko?"
Mọi người đều sửng sốt, Hoắc Thấm Hà lập tức hỏi: " Tiểu Phong, thật sự có chuyện này sao? Vì sao con lại muốn vớ Long Phi, bây giờ hắn ko phải là cao thủ đệ nhất kinh thành sao?"
Đến lúc này, Tiêu Thu Phong cũng ko muốn gạt, nói: " Con biết cái chết của cha có liên quan đến Long Tương, hơn nữa chỉ có hắn mới biết được con là con trai của Long Thần, đây là trách nhiệm của con, con phải biết, cho dù con ko làm tròn nghĩa vụ của một người con hiếu thuận, nhưng ít nhất cũng tìm được hài cốt của cha về, để mỗi năm ngày lễ tết đi tế bái người"
Đinh lão đầu cũng mở miệng: " Tiểu Phong, chuyện này ta thấy cũng ko đơn giản, năm đó Long Thần và Long Phi cùng chấp hành nhiệm vụ, nếu Long Phi có suy nghĩ xấu, muốn đối phó với cha của cậu, sợ rằng ko có khả năng, thời điểm đó, võ công của Long Phi kém rất xa cha của cậu, hơn nữa lúc Long Phi trở về, nói rằng cha của cậu bị ba hắc bang của thế giới vây giết, vì cứu hắn nên mới ko thể thoát thân, cho nên ngay cả xác chết cũng ko tìm được, những người đó hận cha cậu tận xương tủy, hủy thi tiết hận, cũng là có thể, nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy, Long Phi giấu rất nhiều chuyện.
Tiêu Thu Phong gật đầu nói: " Con cũng biết có nhiều chuyện ko đơn giản như vậy, cho nên, con nhất định phải tìm hiểu, bí mật này đã ẩn giấu hai mươi năm rồi, cũng đã đến lúc chấm dứt, con ko muốn cả đời này sống ko hối tiếc, cho nên, trận chiến này là điều ko thể tránh khỏi"
Chiến, hay ko chiến, đối với chúng nữ mà nói cũng ko quan trọng, quan trọng là người đàn ông này ko bị thương, cho nên Triệu Nhược Thần, người lo lắng nhất, đã hỏi: " Ông xã, vậy anh có nắm chắc phần thắng ko?"
Tiêu Thu Phong cười cười: " Trên đời này ko có chuyện gì là nhất định, thật ra trận chiến này với Long Tương, anh cũng ko nắm chắc, bởi vì đã hơn hai mươi năm ông ta ko xuất thủ chân chính, cho nên anh cũng ko cách nào phán đoán thực lực chân chính của ông ta, chẳng qua các em ko cần lo, tự bảo vệ mình hẳn là ko vấn đề gì"
Hoắc Thấm Hà mở miệng; " Tiểu Phong, nếu con đã có quyết định này, mẹ cũng ko ngăn cản con, nhưng con phải nhớ rằng, trừ thân phận là con trai Long Thần, con còn là chồng của các nàng, phần trách nhiệm này, con ko được phép từ bỏ, hiểu chưa?"
Tiêu Thu Phong đương nhiên hiểu, nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...