Đinh Bổn Quân hành động cực nhanh, đến tối đã có hơn ba mươi Quân thần tiến vào Hoắc gia. Đinh Bổn Quân vốn định bố trí ở nơi khác nhưng Tiêu Thu Phong thấy trang viên Hoắc gia rất lớn, vì vậy quyết định ở nơi này. Hắn làm như vậy cũng vì bảo vệ an toàn của Hoắc gia. Có được lực lượng cường đại như vậy, dù kẻ nào muốn tấn công nơi này cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Trong trang viện, Tiêu Thu Phong dựa theo suy nghĩ mới nhất của mình quy hoạch ra một sân huấn luyện nhỏ. Tất cả các công cụ thiết bị đều do Đinh Bổn Quân cung cấp. Những thứ này ngoài mặt thì nói là vì dung hợp Thần binh chiến đội và Quân thần. Nhưng trên thực tế Tiêu Thu Phong muốn dùng để huấn luyện Lang tổ.
Số người Lang tổ không nhiều, chỉ có sáu mươi. Theo suy nghĩ của Tiêu Thu Phong, trải qua huấn luyện nghiêm khắc mà còn lại ba mươi người đã là quá tốt. Người không cần nhiều, mà cần chất lượng. Nhưng sau ba ngày huấn luyện cường hoa mà chỉ có mười mấy người bị loại. Qua đó có thể thấy huấn luyện ngày thưởng của Ma quỷ binh đoàn đã hơn xa một binh lính bình thường có thể thừa nhận.
Những người này đều có một đặc điểm đó là tuổi ít hơn đám Lý Cường Binh, rất có tố chất. Labus và Lang Khuyển là kẻ xuất sắc nhất trong đó, đương nhiên được bổ nhiệm đặc biệt. Lang tổ sẽ do bọn họ làm đầu, về phần ai có thể làm Lang Vương thì bây giờ chưa cần suy nghĩ đến.
Tiêu Thu Phong đang chỉ đạo hai lực lượng. Quân thần ở trong quân đội cũng đã được huấn luyện khoa học, có thể nói là vô cùng xuất sắc. Nhưng so với Thần binh chiến đội vẫn còn kém khá xa. Mà chênh lệch đó ngay cả Đinh Bổn Quân cũng không có mặt mũi mà nhìn, gấp đến độ nhanh chân rời đi: "Được rồi, không nhìn nữa, những người này giao hết cho cậu. Thu Phong, tôi không cần cái khác, chỉ cần có thể đối phó Long vệ quân là đủ rồi. Tôi đã xin bố trí tiểu tổ Thần binh chiến đội. Lý Cường Binh và Thiết Trụ là người mạnh nhất, được cấp quân hàm Thụ vụ giáo, trực tiếp quản lý tiểu tổ. Cái khác tự các cậu làm"
Có lẽ thấy được sự kém cỏi về lực lượng Quân thần của mình, thành quả huấn luyện vô cùng gian khó đó, ông ta sao không tức chứ. Nếu bị Lão Đại Số một nhìn thấy, không mắng chết ông ta sao. Ông không phục, thằng ranh Tiêu Thu Phong không phải là người sao, tại sao Thần binh chiến đội lại mạnh như vậy.
Đinh Bổn Quân tức giận thì rất nhiều người thảm. Ít nhất một ít người huấn luyện nổi tiếng trong quân đội đều bị Đinh Bổn Quân phái đến làm lao công, theo ông ta nói đây là học tập.
Lang Nha không có việc gì liền lấy súng ra chơi, hơn nữa chơi đến độ xuất thần nhập hóa. Ở phía sau có không ít người hâm mộ hắn. Tiêu Thu Phong không còn cách nào khác đành tìm một nhóm người cho Lang Nha huấn luyện. Dù sao chỉ cần tăng sức chiến đấu của Ma quỷ binh đoàn lên, chơi thế nào cũng được.
Tất cả mọi người đều có việc làm, ngay cả bốn người phụ nữ cũng vậy. Đặc biệt là Đinh Mỹ Đình, trở thành người làm cho hai ông bà Hoắc gia vui. Vũ, Ruth và Triệu Nhược Thần các nàng từ bé đã chịu huấn luyện nghiêm khắc nên thiếu đi vài phần nữ tính, rất ngang ngạnh. Cho nên có những lời các nàng không thể nói ra.
Nhưng Đinh Mỹ Đình thì khác, chỉ cần ông bà thích nghe, nàng đều có thể nói ra. Điều này cũng làm cho Tiêu Thu Phong vui mừng. Người ra mà, thực ra cũng muốn người nịnh nọt.
Một tuần sau, Tiêu Thu Phong bị hai ông bà gọi đến. Chuyện trong trang viện hai ông bà không quan tâm, không có hứng thú, nhất là bà lão. Bà chỉ quan tâm đến chuyện kết hôn của Tiêu Thu Phong mà thôi.
Có lẽ có nhiều lực lượng gia nhập làm cho Hoắc Phi Trữ kinh hãi, ông dần dần cảm nhận sự khác thường của Tiêu Thu Phong. Mặc dù Đinh Bổn Quân không nhiều lời, nhưng Hoắc Phi Trữ biết cháu ngoại của mình có thể gây ra chuyện lớn như vậy ở Bắc Kinh, sau lưng hắn nhất định ẩn tầng rất nhiều thứ.
Chẳng qua ông cũng không lo lắng. Bởi vì con cháu Tiêu gia trời sinh đã là cường giả, cho nên bị vô số người để ý cũng là chuyện đương nhiên. Ông hy vọng con gái mình tỉnh lại, nhìn khí thế anh dũng của Tiêu Thu Phong. Dù là ai, có người con như vậy đều cảm thấy tự hào.
Bà lão nói: "Tiểu Phong, cháu đến đây cũng được một thời gian, không biết cháu bận làm gì mà cả tuần nay ít thấy cháu. Mỹ Đình phải nói chuyện cùng ông bà, cháu nhất định phải cảm ơn Mỹ Đình"
Đinh Mỹ Đình xấu hổ ngẩng đầu nói: "Bà, Tiêu đại ca bây giờ rất bận, có rất nhiều chuyện phải làm, chỉ cần có thời gian anh ấy sẽ đến chơi với bà ạ"
Bà lão cười nói: "Cô bé này, bà chờ không có vấn đề gì. Nhưng có một số việc mà mấy cô bé xinh đẹp các cháu không thể chờ. Phụ nữ rất nhanh già. Cho nên bà quyết định thay Tiểu Phong, ngày mai hai đứa về nhà đi, mau xác định chuyện này, miễn bị nói là không danh chính ngôn thuận"
Đinh Mỹ Đình mừng như điên, nhưng ngoài miệng lại nói: "Tiêu đại ca rất bận, Mỹ Đình cũng không vội, không vội ạ" Chẳng qua trong lòng lại rất mong đợi.
"Không vội, nhưng chuyện cần làm thì làm luôn đi. Tiểu Phong, cháu cũng nên đi một chuyến. Mỹ Đình thực sự làm người ta thích. Cháu nói xem, làm cho ông bà và Đinh gia yên tâm. Con gái nhà người ta đi theo cháu như hình với bóng, nếu không phải thích cháu thì ai lại làm như vậy. Lại nói Mỹ Đình vì cháu mà mới rời khỏi nhà, chuyện này cả Bắc Kinh có ai là không biết. Mỹ Đình sau này còn có thể lấy ai khác sao?"
Bị bà lão nói như vậy, hình như người sai là hắn. Tiêu Thu Phong nhìn Đinh Mỹ Đình ở bên cạnh, có chút buồn cười nói: "Mỹ Đình, thực ra em không nên vì anh nhiều như vậy. Anh chưa hẳn đã là lựa chọn tốt nhất với em. Giống như năm đó ở Đông Nam, anh đã nói em đã lớn, phải lựa chọn con đường chính thức dành cho mình"
Đinh Mỹ Đình khẽ gật đầu nói: "Em biết, Tiêu đại ca, năm đó em còn quá trẻ, không phân biệt rõ thích và sùng bái là hai việc khác nhau. Nhưng xa anh hơn năm, em luôn nhớ anh, đêm nào cũng nhớ, sau nhiều đêm như vậy em biết mình muốn gì. Tiêu đại ca, anh là lựa chọn của em. Xin anh đừng từ chối em. Mỹ Đình có thể làm bất cứ điều gì về anh"
Hai ông bà cảm động gật đầu. Chỉ có Tiêu Thu Phong lắc đầu bất đắc dĩ. Cô gái đáng yêu như Đinh Mỹ Đình, nàng rất đẹp, trẻ trung, nàng không nên mất đi những năm tháng hoàng kim trong sự ức chế này. Tiêu Thu Phong không phải đầu đất, hắn sao không hiểu rõ cô bé này vì hắn quá nhiều.
"Nếu như em đã quyết định như vậy, anh có thể đồng ý với em. Chẳng qua trước khi em trở thành người của Tiêu gia, bất cứ lúc nào em cũng có thể lựa chọn lại một lần nữa. Con đường của em trong tương lai, Tiêu đại ca luôn ủng hộ em.
Đinh Mỹ Đình hưng phấn tiến lên ôm chặt Tiêu Thu Phong, căn bản quên đi mọi người ở xung quanh, kiễng chân hôn. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Không, nhất định không. Tiêu đại ca, sau này em sẽ làm một người phụ nữ chân chính của anh, một người phụ nữ yêu anh, dựa vào anh, người phụ nữ của Tiêu gia"
"Bốp bốp" Tiếng vỗ tay vang lên ngoài cửa, Vũ và Triệu Nhược Thần đã đi đến.
"Không sai, Mỹ Đình, em không làm bọn chị thất vọng, cơ hội này em đáng được có. Bọn chị cũng hoan nghênh em gia nhập đại gia đình Tiêu gia. Phong, đi đi, Mỹ Đình muốn được chúc mừng, lời chúc mừng của người nhà"
Nàng có thể chấp nhận vĩnh viễn không được Đinh gia thừa nhận vì Tiêu Thu Phong, nhưng là một người phụ nữ nàng lại muốn được chúc mừng, muốn mọi người chúc mừng kể cả người nhà của nàng.
Nhìn đôi nam nữ trước mặt, bà lão thầm thở dài, nói với ông lão bên cạnh: "Lúc nào đó gọi Tiểu Mộng đến đây, để hai đứa gặp nhau. Hai lão không phải đều nói duyên phận thiên định sao, không biết chừng hai đứa vừa gặp đã thích nhau thì sao? Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy Tiểu Mộng và Tiểu Phong mới là hoàn mỹ nhất trên đời"
Ông lão mỉm cười, nhìn vẻ hạnh phúc của Đinh Mỹ Đình, hình như cũng bị lây: "Bà lão, không nên gấp làm gì. Chuyện tình cảm của con trẻ thì để tự chúng xử lý đi. Chúng ta chen vào có khi lại phản tác dụng. Có cơ hội rồi nói, ai, tôi bây giờ chỉ hy vọng Tiểu Hà tỉnh lại. Thấy Tiểu Phong như vậy, nó nhất định còn vui hơn cả chúng ta"
Bà lão nói: "Có thể, có thể, ông không nghe đạo sĩ nói ư. Tiểu Hà lần trước tỉnh lại hơn ba tiếng, hơn nữa đã thấy Tiểu Phong. Tin rằng con nhất định sẽ sống lại, nhất định"
Ông lão gật đầu, nụ cười trên mặt càng thoải mái và yên tâm hơn. Đã hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên ông cười vui vẻ như vậy. Cuộc đời tưởng rằng sẽ cứ như vậy mà kết thúc nhưng không ngờ lại xuất hiện kỳ tích. Đây không phải là ông đang nằm mơ, mà đúng là có người thân, có cháu ngoại.
Nếu mọi người đều đã nói như vậy, Tiêu Thu Phong cảm thấy cũng đã đến lúc đi đến Đinh gia. Dù nói như thế nào thì vì Đinh Mỹ Đình mà đã mang đến không ít phiền phức cho Đinh gia. Dù chuyện giữa hắn với cô bé này phát triển đến đâu, nhưng hắn đến xin lỗi một câu cũng không có gì sai. Hơn nữa với quan hệ khá tốt lúc này, có lẽ sẽ thành bạn.
Đêm đó Đinh Mỹ Đình hưng phấn đến độ không ngủ được. Lúc ở một mình, nàng lén gọi điện cho ông lão, nói ngày mai Tiêu Thu Phong sẽ đến nhà, nhất định không được phép chậm trễ. Hơn nữa còn nói ra một đống món mà Tiêu Thu Phong thích ăn nhất, thật sự làm cho Đinh Bổn Quân nghe đến tức hộc máu mồm.
Cuối cùng vẫn là mẹ Đinh Mỹ Đình cười bất đắc dĩ, nhớ tên các món ăn này. Ai bảo đây là yêu cầu của bảo bối chứ, Mỹ Đình mong đợi ngày này, sao không cẩn thận chứ. Biết gọi điện về vẫn là tốt đó.
Bỏ điện thoại xuống, Vân Mai hỏi: "Bố, bố thực sự đã quyết định việc này do Mỹ Đình tự quyết định, để nó gả vào Tiêu gia?"
Là một người mẹ, bà không hề muốn. Nhưng tính cách con gái quá ngang bướng, rời nhà hơn năm, nói không về đúng là không về, thực sự làm bà rất nhớ và đau lòng. Đi thăm mấy cũng không gặp. Có đôi khi nghĩ lại nuôi con gái lớn, coi là bảo bối nhưng cuối cùng lại như không có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...