Ba người Triệu Quang Bình cũng không khách khí, ở lại ăn trưa rồi mới rời đi. Tiêu Thu Phong đã nói một thời gian nữa sẽ lên phía Bắc, đi Bắc Kinh là chuyện tất yếu.
"Nhược Minh, mày cũng về nhà một chút đi, mấy năm không gặp tin rằng người trong nhà sẽ rất nhớ mày, liên lạc với Nhược Thần, báo vẫn bình yên đó" Mấy năm không gặp, trong lúc vô tình Tiêu Thu Phong nhớ đến chuyện xảy ra trong xe hôm đó. Mặc dù ngoài ý muốn nhưng thời gian lâu như vậy, lời hứa đó càng thêm chân thành.
Triệu Nhược Minh gật đầu nói: "Lão Đại, tao về đây, quyết định thời gian nhớ nói cho tao một tiếng"
Mặc dù trong biết rõ đây không phải trò chơi nhưng Triệu Nhược Minh cũng không hề lùi bước. Hắn đã không phải một đứa bé. Đàn ông phải gánh vác một điều gì đó.
Triệu Quang Bình vẫn có chút lo lắng, lúc đi trên đường ông là một người bố đương nhiên phải nhắc nhở con trai một tiếng.
"Nhược Minh, chuyến đi đến Bắc Kinh lần này của Thu Phong không phải là một trò chơi. Con cũng biết cậu ta, đi đâu thì nơi đó sẽ không bình yên. Bắc Kinh khác Trung Đông, cậu ta không thể đắc ý được nơi đó mỗi người đều là hồ ly, con thật sự đã quyết định đi cùng sao?"
Ủng hộ Tiêu gia là một chuyện, Triệu Nhược Minh đi theo hay không lại là chuyện khác. Đây là hai chuyện có thể tách riêng ra.
Triệu Nhược Minh không giống trước kia, chỉ cần ý bố hơi khác liền nghe lời, không nói. Hắn cười nói: "Bố, con biết con muốn làm gì. Con cũng biết chuyến đi đến Bắc Kinh lần này của Thu Phong nhất định sẽ rất nguy hiểm, cuồng phong gió bão là không thể tránh khỏi. Nhưng đây là quyết định của con"
"Bố, con muốn sống như một người đàn ông chân chính. Rất lâu trước kia con là huynh đệ của Thu Phong, nhưng con không có cách nào so sánh với nó. Nếu như giờ phút này con còn không có can đảm làm bạn với nó, con không cần sống nữa làm gì" Triệu Nhược Minh đã quyết định. Nếu như ở Trung Đông mấy năm liền mà không nhìn ra Tiêu Thu Phong, hắn đúng là sống uổng.
Triệu Quang Bình không hề thất vọng, chỉ hưng phấn gật đầu: "Nhược Minh, con đã trưởng thành.
Sinh tử không màng, đàn ông nên oanh oanh liệt liệt, đó mới là đàn ông chân chính. Triệu Quang Bình không nghĩ tới nguy hiểm, dù cho đường tương lai như thế nào ông vẫn kiêu ngạo vì con trai của mình.
"Thu Phong, thật sự cảm ơn cậu đã dạy dỗ con trai chú trở nên như thế này" Triệu Quang Bình đang thầm nói cảm ơn Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong vừa về nhà đã xông vào phòng tĩnh dưỡng của Thái gia. Không khí yên tĩnh bị sự nóng vội của hắn phá vỡ. Nếu như là người bình thường nhất định sẽ bị sáu lão bên cạnh Thái gia đánh bay ra ngoài như con chó. Nhưng Tư Mã Lạc chạy tới trước mặt Thái gia mà không ai cản hắn.
Bởi vì Thái gia cho Tư Mã Lạc quyền lực này. Ở Tư Mã gia cũng chỉ Tư Mã Lạc mới có quyền lực không kiêng nể ai. Đây một phần là do thương yêu, nhưng quan trọng là quan hệ giữa Tư Mã Lạc và Tiêu gia đã ảnh hưởng đến sự thành bại, vinh nhục của Tư Mã gia.
Tư Mã Thái gia đã hơn bảy mươi tuổi nhưng trông vẫn khá trẻ và khỏe mạnh, lẳng lặng ngồi ở đó, trong tay cầm một cuốn sách cổ, tập trung tình thần nhìn vào. Dù là Tư Mã Lạc xuất hiện cũng không quấy rầy ông.
"Ông nội"
"Uống ngụm trà, từ từ nói" Thái gia rốt cuộc ngẩng đầu lên, đặt quyển sách cổ trong tay xuống, sau đó tháo kính lão. Con ngươi mặc dù hơi già nên không còn lóe sáng nhưng không ai dám xem nhẹ ánh mắt sắc bén của ông. Tư Mã gia có thể đi tới ngày hôm nay hầu như là dựa vào ông chống đỡ.
Không nói cả Đông Nam, mà dù là ở Bắc Kinh cũng có không ít người gọi ông một tiếng Thái gia.
Tư Mã Lạc hiểu rõ tính cách của Thái gia, cầm một cốc trà, uống một ngụm lớn. Trà cực phẩm này phải từ từ thưởng thức vậy mà hắn uống như uống bia vậy.
Thái gia không trách, đợi Tư Mã Lạc đặt chén xuống, Thái gia mới từ từ mở miệng nói: "Có phải Tiêu gia lại có tin tức gì truyền ra?"
Mỗi lần đi Tiêu gia, Tư Mã Lạc về đều bẩm báo với Thái gia. Dù chỉ là ăn một bữa cơm, chơi mấy ván mạt chược cũng phải nói ra hết. Mà Thái gia sau khi nghe xong đều lẳng lặng suy nghĩ.
Hoặc là nói ở Tư Mã gia, người hiểu vè Tiêu Thu Phong Tiêu gia nhất không phải là Tư Mã Lạc, mà là Tư Mã Thương Hải – Tư Mã Thái gia chỉ gặp Tiêu Thu Phong có một lần.
Hôm nay nhận được tin Tiêu Thu Phong đã về, Tư Mã Lạc đi đến thăm một chuyến, Thái gia đương nhiên là biết. Thực ra ông cũng đang đợi, chờ Tư Mã Lạc về nói cho mình một vài chuyện thú vị.
Nhưng hiển nhiên chuyện lần này không phải là thú vị. Bởi vì từ mặt của Tư Mã Lạc, Thái gia đã cảm nhận được. Nguồn: https://truyenfull.vn
Chẳng qua Thái gia không vội, cho dù trời có sụp xuống cũng không đến lượt Tư Mã gia chống đỡ, cho nên ông vẫn rất nhàn nhã, bình tĩnh.
"Đúng ạ, ông, có chuyện ông tuyệt đối không nghĩ ra. Con nghĩ không ai có thể tưởng tượng được" Tư Mã Lạc nói.
"Nói vào trọng điểm" Thái gia không có tâm trạng nghe hắn khoác lác, lạnh giọng quát.
"Ma quỷ binh đoàn, chúng ta đoán có thể có quan hệ với Thu Phong. Nhưng bây giờ con mới biết, Ma quỷ binh đoàn là do một tay hắn sáng lập. Không chỉ có thế, ngay cả đế quốc Long Đằng cũng thuộc về hắn"
Lời này rất lưu loát mạch lạc nhưng Thái gia lại ngây ra, hoặc là ông thực sự không nghĩ đến điều này.
"Cháu chắc chắn?"
"Có gì mà chắc chắn hay không ạ. Đó là chính miệng hắn thừa nhận, hắn giống như không phải đang lừa cháu"
Thái gia không hỏi nữa, nhưng mày càng nhíu lại. Một người có lực lượng cường đại như vậy, hắn còn cần gì, tại sao hắn lại càng muốn Bắc tiến. Có lực lượng cả phía Nam, hắn đã là vua, không phải nói là vua Trung Đông. Chẳng lẽ hắn còn thấy chưa đủ, muốn làm vua của Trung Quốc sao?
"Ông, cháu cũng đã trêu Thu Phong, nếu đã là hoàng đế Trung Đông sao không sống tiêu dao, còn quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Nhưng Thu Phong chỉ nói có một số việc phải làm, có một số người phải bị giết. Cháu không hiểu" Thái gia gõ gõ tay lên mặt bàn, thể hiện ông đang suy nghĩ cực nhanh. Nghe Tư Mã Lạc nói, ông lẩm bẩm tự nói với mình: "Có thể liên quan với Số một không, hoặc là Số một xuống phía Nam đã gặp Thu Phong. Hơn nữa cháu cũng đã nói Mộng Thanh Linh đã ở Tiêu gia mấy ngày. Ở Bắc Kinh có lẽ không ai không biết lời đồn về quan hệ giữa Mộng Thanh Linh và Số một"
"Ông, người nói Thu Phong có sứ mệnh bí mật trên người?"
Thái gia lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết, lực lượng của hắn rất nhiều là không muốn thấy ánh sáng. Người như vậy có quan hệ gì với Số một chứ?"
"Đúng rồi, hôm nay Thu Phong đã nói làm cho mấy đại gia tộc chúng ta lựa chọn vị trí thuộc về mình. Nếu không một khi có sai lầm, hắn cũng không giúp được chúng ta"
Thái gia giật mình, hỏi: "Cháu nói như thế nào?"
"Cháu thấy Triệu Nhược Minh cũng hào sảng nói muốn cùng hắn đến Bắc Kinh. Cháu đương nhiên cũng nói đi chơi cùng bọn họ"
Thái gia cười nói: "Không sai, cháu nên nói như vậy. Chỉ cần ở cùng Tiêu Thu Phong, cháu vĩnh viễn sẽ chỉ là thứ yếu. Nhưng vị trí này đối với sự sinh tồn của gia tộc chúng ta mà nói lại là vừa đúng, không phải Long, cháu sẽ không chiếm cứ bầu trời. Tiểu Lạc, đi cùng hắn, cháu không được quên vị trí của mình, cháu hiểu không?"
Tư Mã Lạc buồn bã gật đầu. Điểm này hắn đã biết từ lâu. Nhưng với bản lĩnh của hắn, có thể làm được gì cho nên cũng chỉ là đi cùng cho vui.
Trên đời có rất nhiều người, rất nhiều chuyện đang thay đổi, chỉ có tình cảm nam và nữ, sự chân tình là không thay đổi.
Tiêu Thu Phong và ba nàng Phượng Hề, Yên Nguyệt, Thiên Nhan Duyệt ngồi cạnh nhau, rất nhà hạ. Hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà đã phân phó mọi người không được làm phiền, để cho người trẻ tuổi xa cách mấy tháng được ở bên nhau, vui một chút.
Giờ phút này thứ quý giá nhất trong Tiêu gia chính là Yên Nguyệt và Phượng Hề. Không vì gì khác, đều bởi vì trong bụng các nàng có huyết mạch Tiêu gia.
"Yên Nguyệt, Phượng Hề, cảm ơn hai em. Hai em khổ rồi" Tiêu Thu Phong nói là chân thành. Nhìn hai phụ nữ xinh đẹp bây giờ biến thành mẹ, mất đi tuổi thanh xuân đẹp nhất của người phụ nữ, tất cả đều là vì hắn.
Phượng Hề cười đùa: "Ngốc, khổ cực gì chứ, đây là chuyện hạnh phúc nhất của mỗi người phụ nữ. Chẳng qua tiện nghi anh đó, một mũi tên hạ hai con chim, đúng là rất chuẩn"
Phượng Hề luôn gợi cảm như vậy, ngay cả nói chuyện cũng hơn các nàng khác nhiều. Ít nhất Liễu Yên Nguyệt đã cười đến đỏ mặt lên, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Thiên Nhan Duyệt cầm tay Tiêu Thu Phong, nói: "Tiêu đại ca còn có em. Anh không biết, từ lúc chị Yên Nguyệt và chị Phượng có con, mẹ thường hay hỏi em đã có chưa, nói chuẩn bị chăm sóc em lúc mang thai. Người ta buồn lắm đó"
Tiêu Thu Phong cười, an ủi: "Tiểu Duyệt, chuyện này sao phải gấp chứ. Em nhìn Yên Nguyệt kìa, thân hình béo lên, ăn không ngon, ngủ không ngon, rất khổ đó"
"Người ta không cần biết, dù thế nào em vẫn muốn có"
Liễu Yên Nguyệt buồn cười, nói: "Được rồi, tập đoàn, bây giờ chị và Phượng tỷ không được rồi, cho em cơ hội. Chuyện đó hai người bàn với nhau ở trên giường đi. Không được làm hư bảo bối trong bụng chị"
Hơn năm tâm nguyện, hôm nay rốt cuộc đã thành hiện thực, trên mặt nàng đã không còn vẻ u buồn nữa. Bảo bối trong bụng đã mang đi mọi buồn lo, áy náy, thật hoàn mỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...