Đại sảnh, Đinh Bổn Quân và Mộng Thanh Linh đang ngồi.
Đinh Bổn Quân đương nhiên ngồi nói chuyện với hai người lớn của Tiêu gia, còn Mộng Thanh Linh thì túm lại với chúng nữ, ngày đó tại yến hội của Thiên Nhan Duyệt, mọi người đã làm quen với nhau, bây giờ gặp lại, giống như chị em thân thiết, không khí thân thiện.
Đinh Bổn Quân đến, Tiêu Thu Phong tuyệt đối không kỳ quái, nhưng Mộng Thanh Linh cũng đến, làm cho hắn bất ngờ, ngày đó ấu trĩ bắt hắn đánh với lão Miêu, bây giờ lại muốn làm gì?
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong, chúng nữ ngẩng đầu lên, mà Thiên Nhan Duyệt cũng vọt đến lòng ngực của Tiêu Thu Phong, đôi mắt đẹp chuyển, diễn trò: "Ông xã, có phải đêm qua ra ngoài làm chuyện xấu không? Sao bây giờ ngủ dậy trễ vậy?"
Liễu Yên Hồng bên cạnh đã lên tiếng: "Anh rể làm chuyện xấu, nhưng không có đi ra ngoài, mà làm ngay tại nhà"
Tiêu Thu Phong nhìn nàng, cười nói: "Tiểu nha đầu không biết sợ, bị trừng phạt chưa đủ hay sao? Vừa rồi ăn đòn chưa đã hả?"
Vũ cũng đứng dậy, đi về hướng Liễu Yên Hồng, hỏi: "Hồng Hồng, không phải em nghịch ngợm bị anh rể đánh đấy chứ?"
Phượng Hề cũng cười nói: "Ông xã, Hồng Hồng không phải con nít nữa, sao anh lại đánh người ta, về sau làm gì còn mặt mũi để nhìn người?"
Liễu Yên Hồng nghe mọi người ở đây giễu cợt, chịu không nổi nhiệt, lập tức vọt đến chổ Điền Phù, ôm lấy tay của bà, hỡn dỗi nói: "Bá mẫu, người xem, anh rể thật xấu, chỉ biết ăn hiếp con, người phải báo thù cho con"
Điền Phù nghe xong, lập tức gật đầu, mắng Tiêu Thu Phong: "Tiểu Phong, con thật đáng đánh. Con mà dám khi dễ tiểu Hồng một lần nữa, mẹ sẽ không để yên cho con"
Người lớn thường chỉ nói mà thôi, nhưng Liễu Yên Hồng cũng hết sức đắc ý, quay sang tác quái với Tiêu Thu Phong, bốn phía nhìn thấy nàng đều bật cười, trong nhà có tiểu khả ái như vậy, trong lòng mọi người không thể buồn được.
Nhìn thấy tình cảm gia đình hạnh phúc như vậy, Đinh Bổn Quân thật sự có chút hâm mộ, cũng đã hơn nửa năm rồi, mà đứa cháu gái yêu thương nhất của ông, nói chuyện với ông, dùng mười ngón tay có thể đếm được số lần. Ai, thật sự là người so với người tức chết đi được!
"Thu Phong, Mộng tiểu thư đến đây, nàng nói mấy ngày nữa sẽ về kinh, cho nên đến từ biệt một tiếng. Anh lại đây trò chuyện đi!"Vũ đứng lên, mở miệng nói, rồi kéo Thiên Nhan Duyệt ra khỏi người hắn, cùng nhau đi.
Nhìn người con gái này, không biết vì sao, trong đầu Tiêu Thu Phong lại nghĩ đến rất nhiều thứ. Đôi lúc không thật, đôi lúc như mộng.
Khác xa so với lần "tắm mưa"kia, giờ phút này, Mộng Thanh Linh thanh thuần điềm tĩnh hơn nhiều, khí thế như tiên tử siêu thoát, đôi mắt lạnh nhạt, không dính một tia tục khí của trần gian.
"Mộng tiểu thư, nghe nói cô là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, thật không ngờ, cô cũng nể tình thật. Đến Tiêu gia ngồi chơi, thật vinh hạnh, vinh hạnh!"
Với loại mỹ nữ cực hạn này, hưởng thức một chút, cũng đã thoải mái. Tiêu Thu Phong bây giờ đang hối hận, ngày đó trong mưa, hắn được ôm cứ ôm, chiếm chút tiện nghi cũng được rồi. Bây giờ, phỏng chừng không có cơ hội đó.
"Thật sao?"Vẻ mặt của Mộng Thanh Linh bình tĩnh như nước, nhưng không ai biết trong lòng nàng đã cuồng động đến mức nào. Sự tức giận này, cần phải tiêu hao rất lớn tính nhẫn nại để không phát tiết ra: "Tiêu thiếu gia thật sự cảm thấy vinh hạnh sao? Tôi vẫn cho là, trong mắt của Tiêu thiếu gia, đàn bà tồn tại chỉ vì muốn sinh và nuôi con cho đàn ông các anh chứ?"
Trời, sao mấy câu này, nghe quen quen. Cái ót của Tiêu Thu Phong chợt đổ mồ hôi lạnh.
"Chị Mộng, chị sao vậy, tại sao lại đánh giá phụ nữ như thế. Tên nào nói vậy, em sẽ không tha cho hắn"Thiên Nhan Duyệt đã tức giận kêu lên. Bạn đang đọc truyện được tại
Tiêu Thu Phong không khỏi nhìn về phía Đinh Bổn Quân, lão già này, hai mắt chớp liên tục, không dám đối mắt với hắn. Phỏng chừng chuyện tốt này do lão làm ra. Tiêu Thu Phong bây giờ mới nhớ ra, vì sao đêm qua, Dâm Tặc lại có lòng tốt như vậy, thì ra toàn bộ là cái bẫy.
"Tiểu Duyệt, em đáng yêu như vậy, lại nhỏ nhắn nữa, đương nhiên là cần có người đến yêu thương, chăm sóc. Chẳng qua, trên đời này có vài người, ngoại trừ việc sinh con cho đàn ông ra, thật sự không biết gì là tình thú"
Lửa giận phun mạnh trong hai mắt, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, thậm chí càng ôn nhu quyến rũ hơn. Mộng Thanh Linh nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong, lạnh giọng hỏi: "Tiêu thiếu gia, anh nói vài người, không biết có Mộng Thanh Linh ở trong đó không?"
Chúng nữ đều kỳ quái, ông xã chỉ tùy tiện nói ra những lời này, mà Mộng tiểu thư của kinh thành, lại để ý quá đáng?
Vũ cười nói: "Mộng tiểu thư, chị đương nhiên không phải rồi, ở kinh thành, có biết bao anh đẹp trai lại giàu có không ngừng theo đuổi chị. Vì một nụ cười của chị, bọn họ dù núi đao chảo dầu cũng đi. Sao lại nói là không có tình thú, lần này, là do Thu Phong nói sai"
Mộng Thanh Linh chuẩn bị ép cung tiếp, thì Tiêu Thu Phong đã cười ha ha, đứng dậy nói: "Đúng rồi, Đinh lão, ông đến đây chắc chắn có chính sự để bàn với tôi, đi, chúng ta đổi chổ thôi"
Đinh Bổn Quân không chút giác ngộ, rõ ràng còn đang giả bộ, uống một ngụm trà, nói: "Không vội, không vội, mọi người cứ từ từ tâm sự"Chiến sự còn chưa xảy ra, trò hay còn chưa bắt đầu diễn, ông phải chờ thêm một chút nữa.
Tiêu Thu Phong không cho ông cơ hội đó, cũng không cho Mộng Thanh Linh cơ hội đó luôn, đã ân cần đỡ lấy tay của Đinh Bổn Quân, cái này, đương nhiên có kỹ xảo trong đó, chỉ làm cho ông ta không thể không đi.
"Được được, chúng ta bàn chính sự.... a, thằng lõi con, nhẹ chút..."
Nhìn Tiêu Thu Phong rời đi, vẻ "bình tĩnh"ức chế trên mặt của Mộng Thanh Linh đã lộ ra nét hờn dỗi tức giận, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng tất cả đều lọt vào tầm mắt của Vũ.
Từ khi nghe Tiêu Thu Phong công khai chuyện Tinh mang trận năm đó, nàng cũng đã hiểu, người con gái này và Ảnh có quan hệ dây dưa, chỉ cần là con gái, ở trong lúc nguy hiểm, gặp được cứu tinh, đương nhiên sẽ ghi nhớ thật sâu. Đừng nói chi là Ảnh còn cho người con gái này uống máu tươi của hắn, nhưng, Ảnh đã đã biến thành Tiêu Thu Phong. Ánh mắt của người con gái này, làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, lúc nào cũng theo đuổi người đàn ông kia, coi hắn như là bức tường chắn gió to lớn. Nhưng đối với Tiêu Thu Phong, lại có sự khác biệt rất lớn, tuy rằng lơ đãng, nhưng trong lòng Vũ cũng đã cảm nhận được rõ ràng.
Mộng Thanh Linh, ở trên người Tiêu Thu Phong, cảm nhận được một tình cảm quen thuộc.
"Mộng tiểu thư, bỏ qua cho Thu Phong, hắn hay nói bậy lắm, nhưng bản chất lại là một người đàn ông tốt. Nếu hắn nói cái gì khiến chị tức giận, em sẽ thay hắn xin lỗi chị"Liễu Yên Nguyệt cuối cùng đã mở miệng, vô luận là chuyện gì, nàng đều chỉ vì người đàn ông này, là sinh mạng của đời nàng.
Mộng Thanh Linh hít một hơi thật sau, nhàn nhạt lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chỉ là một trò đùa thôi"
Nhưng trong lòng nàng, đã không cách nào yên ổn được. Ngay cả nàng cũng không hiểu nổi, ở trong kinh, nàng đã nghe được những lời khó nghe hơn, nhưng cũng không có cảm giác gì. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, chỉ một câu nói của hắn, đã làm cho nàng cả đêm mất ngủ, trong lòng nhất thời sinh ra xúc động.
Cái này, giống như nàng lúc ngày thường.
Trong phòng, Tiêu Thu Phong khép cửa lại, nổi giận quay sang Đinh Bổn Quân nói: "Lão già, ông đến là được rồi, kéo Mộng Thanh Linh đến làm gì?"
Đinh Bổn Quân lại không hề tức giận, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, tùy ý nói: "Không phải cậu đã nói rồi sao, cháu gái của ta dùng không đủ, cho nên muốn có cả Mộng Thanh Linh, cậu xem, ta là người giữ lời, lập tức mang người đến cho cậu"
Không cần hỏi, hành động đêm qua của hắn, chắn chắn đã bị ghi hình. Tiêu Thu Phong xấu hổ cười cười, nói: "Đinh lão, ông không cần chơi tôi, vợ tôi đủ nhiều rồi, thôi được rồi, coi như tôi sợ ông, ông đi đi, đem cháu gái ông và Mộng Thanh Linh đi, việc của tôi đã nhiều rồi, để cho tôi sống bình yên đi"
Đinh Bổn Quân lắc đầu, sự đùa giỡn trên mặt đột nhiên thay bằng nét nghiêm chỉnh, nói: "Thu Phong, kỳ thật, ta muốn nói cho cậu biết, có những chuyện, không thể dừng lại, hoặc là, chỉ vừa mới bắt đầu"
Tiêu Thu Phong sửng sốt, không thể nào, cái lão già chết tiệt này lại muốn hắn làm gì?
"Không cần nhìn ta như vậy, số Một có việc muốn gặp cậu. Cậu có gì muốn nói, đi gặp người mà nói. Đương nhiên, nếu cậu muốn theo đuổi Mộng Thanh Linh, tôi nghĩ, người sẽ cho cậu cơ hội"
Nghe nói số Một muốn gặp mặt, Tiêu Thu Phong nhìn mặt của Đinh Bổn Quân, hỏi: "Hắn gặp tôi làm gì? Nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt hả?"
"Đừng hỏi ta, vì ta cũng không biết, chẳng qua, nếu cậu đi, không chừng sẽ biết, mục đích của người xuôi Nam là gì. Tôi có dự cảm rằng, cậu sẽ nhận một nhiệm vụ rất lớn"
"Tiêu rồi, ngày tháng yên lặng đã mất, tôi để ý nhiều như vậy để làm gì? Xin lỗi, các người phải rõ ràng một chút, tôi chỉ là một tiểu thương, có chút tiền lời, có vài cô vợ đẹp, không có ý kiến chuyện của các người, vì sao lại muốn gây phiền phức cho tôi. Ghen tị cũng không cần phải thế"
Đinh Bổn Quân đứng lên, nói: "Đừng nói nhãm nữa, địa điểm gặp mặt ở đây, cậu cầm đi. Có đi hay không, là do cậu quyết định. Nhưng hậu quả cậu cũng nên suy nghĩ đi, số Một tùy tiện nói một câu, Tiêu gia của cậu sẽ bị lột da"
Con mẹ nó, uy hiếp đây sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...