Sáng hôm sau, Đông Nam đã bắt đầu náo nhiệt, Tiêu Thu Phong lúc trước đã gọi cho Tư Mã gia, còn có Triệu Quang Bình, bọn họ đã có chuẩn bị trong lòng, tuy rằng người đến đều vô sự, nhưng bọn họ đều rõ lý do, những người này vì lão già kia mà đến.
Sắc mặt tràn đầy hồng nhuận, Thiên Nhan Duyệt bây giờ, tuyệt đối là người đẹp nhất Tiêu gia, xuân sắc tràn trề. Chuyện vừa rồi, đã làm cho tinh thần và thể xác của nàng dịu đi, làm sao mà không khoái trá được, rất ưa thích, từng cái mỉm cười đều có sự hấp dẫn nhiệt tình.
Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt đương nhiên biết rõ, Trác Ngưng Tuyết cũng biết, cho nên khi nhìn thấy Tiêu Thu Phong, cũng trừng mắt lạnh lùng, tựa hồ như vô cùng tức giận, nàng nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao cha nuôi lại muốn gả nàng cho hắn, còn nói cái gì là, hắn là người ưu tú nhất.
Chỉ có một người làm cho mọi người kỳ quái nhất, chính là Liễu Yên Hồng, tiểu nha đầu này luôn luôn nhiều chuyện, vậy mà bây giờ, lại im lặng như tờ, làm cho trong lòng Điền Phù cũng cảm thấy lạ, đưa tay lên sờ trán nàng vài lần, quan tâm hỏi: "Tiểu Hồng, con không thoải mái sao, tại sao không nói chuyện"
Liễu Yên Hồng thật ra vô cùng xấu hổ, thật ra không phải nàng không nói chuyện, mà chuyện của nàng quả thật rất chấn động, cho nên không dám mở miệng. Buổi sáng thức dậy, quần lót của nàng đã ướt đẫm, cái chuyện này sáng sớm đã xảy ra... thật là không dám nhìn mặt người khác.
Con gái và con trái, đều giống nhau cả, lần đầu tiên đều như thế, cái này nói rằng, nàng đã trưởng thành, đã có cảm giác biết yêu là gì.
"Không sao đâu, không có việc gì, bá mẫu, đến giờ con phải đi rồi, các người từ từ ăn"Bị Điền Phù hỏi, thần sắc của Liễu Yên Hồng càng trở nên khác thường, hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Liễu Yên Nguyệt là chị em đồng tâm với nàng, đương nhiên cả cảm thấy không đúng, bước lại gần, nắm lấy tay nàng hỏi: "Tiểu Hồng, em không sao chứ. Nếu không thoải mái vậy thì nghỉ ngơi vài ngày đi. Nghỉ vài ngày ở trường cũng không sao đâu"
Lơ đãng nhìn lướt qua phòng, cũng chỉ nhìn Tiêu Thu Phong, trong khoảng khắc, làm chúng nữ sinh nghi. Mà Trác Ngưng Tuyết đã hờn dỗi kêu lên: "Buổi tối âm thanh của anh có thể nhỏ lại hay không, nhất định là tiểu Hồng đêm qua bị làm cho mất ngủ rồi. Ngủ không ngon giấc, mọi người xem, vành mắt của em nó đều đen tím"
"Ặc"Một tiếng, Phượng Hề xém tí nữa đã phun hết sữa trong miệng ra, bây giờ, nàng đã hiểu được, dưới sự nhắc nhở của Trác Ngưng Tuyết, nàng nhớ ra phòng của Liễu Yên Hồng kế bên phòng của Thiên Nhan Duyệt, đêm qua hai người làm chuyện tốt, không cần phải nói, nha đầu này chắc chắn đã được nghe trực tiếp.
Liễu Yên Nguyệt còn chưa kịp hiểu, nhưng Liễu Yên Hồng đã không chịu được, giãy tay của chị ra, chạy ra ngoài, không lâu sau, tiếng xe vang lên, tiểu nha đầu này, rất chật vật rời đi.
Phượng Hề nói nhỏ vài câu bên tai của Liễu Yên Nguyệt, làm cho nàng ta cũng xấu hổ đỏ mặt, mất tự nhiên nhìn về Thiên Nhan Duyệt. Tất cả mọi người trong lòng đều đã rõ, ngay cả Điền Phù cũng cảm nhận được, ngượng ngùng nói: "Được rồi, mẹ ăn nọ rồi, các con cứ từ từ ăn"
Hai người lớn rời đi, lập tức nghe sau lưng vang lên tiếng cười. Còn Thiên Nhan Duyệt trong tiếng cười đó, đã dựa đầu vào ngực Tiêu Thu Phong, có mây mưa gì, nàng đều cần một chổ dựa, mà người đàn ông này, là toàn bộ sinh mệnh của nàng, đương nhiên làm nũng cũng chỉ kiếm hắn mà thôi.
Mặc kệ là ngượng ngùng đi nữa, nhưng chúng nữ vẫn chúc phúc cho nàng. Bởi vì nàng đã thực hiện được khát vọng của mình, vứt bỏ tất cả, lấy được thứ mình mong muốn, bây giờ, nàng đã danh chính ngôn thuận, trở thành người của Tiêu gia, cùng hưởng thụ sự hạnh phúc này.
"Phượng Hề, hôm nay Vũ sẽ đến Thượng Hải, các em không cần đi ra ngoài, ở nhà chuẩn bị đồ ăn đi"Tiêu Thu Phong cười, vuốt vuốt đầu Thiên Nhan Duyệt, chấp nhận người phụ nữ này, là chấp nhận toàn bộ, mặc kệ là nàng vui hay buồn, là xấu hay đẹp, thì hắn đều yêu.
Liễu Yên Nguyệt vừa vui vừa mừng kêu lên: "Phong, anh nói chị Vũ sẽ đến sao. Chị ấy không phải nói là sẽ gặp anh ở kinh thành sao?"
Phượng Hề đương nhiên đã biết, mà nàng cũng cảm nhận được, người đàn ông này đối với người con gái tên Vũ có một tình yêu thật sâu đậm, trong lòng cũng tò mò, không biết người con gái kia như thế nào.
Chuyện bí mật như vậy, chỉ cần một mình Phượng Hề biết đã đủ, Tiêu Thu Phong cười nói: "Nàng đến Đông Nam có chuyện cần xử lý, anh sẽ bảo nàng ta ở lại vài ngày"
"Ông... ông xã, chị vũ xinh đẹp lắm sao?"Tiếng gọi "ông xã" đã là khát vọng từ lâu của Thiên Nhan Duyệt, lần đầu tiên nghe Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt gọi như thế, nàng đã vô cùng hâm mộ, giờ phút này, nàng đã có thể quang minh chính đại dùng cách gọi này, bây giờ mới biết, đây là một cách nói thân thiết như thế nào...
Phượng Hề nói: "Được rồi, cần phải nói sao, các người nghĩ hắn là ai, người con gái bình thường, hắn sẽ chú ý đến sao?"
Liễu Yên Nguyệt cũng cười nói: "Chị Vũ tuyệt đối là người con gái đẹp nhất trên đời, em cũng muốn học tập chị ấy, ông xã, anh yên tâm, em sẽ chiêu đãi chị ấy thật tốt, thật sự hy vọng chị ấy có thể lưu lại, có lẽ chỉ có chị Vũ mới có thể quản được anh"
Vũ chưa bao giờ quản hắn, hoặc cái kiểu trông nom này, gọi là quan tâm thì thỏa đáng hơn. Chỉ cần hắn muốn làm, Vũ đều ủng hộ, dùng tình yêu của một người con gái để thỏa mãn tinh thần và thể xác của hắn. Bất luận là phương diện nào, Vũ đều có thể trả giả cho hắn bằng tình yêu của mình. :
"Thật... thật sao... em muốn gặp chị ấy quá"Thiên Nhan Duyệt hạnh phúc duỗi người, rời lòng ngực của Tiêu Thu Phong ra, vẻ mặt đầy hạnh phúc, cuộc sống như thế, quả thật giống như một thiên đường trong mơ.
Thiên Nhan Duyệt từng lo lắng, một người đàn ông có quá nhiều vợ, nhất định sẽ có cảnh ta tranh người đoạt, mọi người không ai nhường ai, cho nên đã vì hắn, chỉ cần làm người phụ nữ của Tiêu đại ca, mỗi ngày mở mắt đều được thấy hắn, nàng cũng đã vui vẻ. Nàng nguyện ý cả đời làm người sau lưng hắn, cả đời không cần tiếng tăm gì, vì hắn chờ đợi...
Giờ phút này, có thể được như thế, với Thiên Nhan Duyệt, quả thật như một giấc mộng đẹp.
Điện thoại vang lên, là của Triệu Quang Bình.
"Thu Phong, bây giờ con có rãnh không?"Tiêu Thu Phong đáp: "Chuyện gì, nói đi!"Cách nói chuyện này, đương nhiên là xảy ra việc rồi. Bởi vì quan hệ với Triệu Nhược Thần, chỉ cần Triệu gia có việc, hắn đương nhiên sẽ ra sức hỗ trợ, điểm này, không cần hỏi nguyên do.
Triệu Quang Bình nhỏ giọng nói: "Có vài người muốn gặp con, nếu có thời gian rãnh, thì con đến chổ bác một chuyến"
Quả thật là không có chuyện gì, nhưng Triệu Quang Bình không thể cự tuyệt, nhưng người này muốn gặp hắn, thân phận đương nhiên không thể để cho ông cự tuyệt yêu cầu.
"Được rồi, con sẽ đến liền"Tiêu Thu Phong cũng không hỏi, có chuyện gì, đi rồi sẽ biết.
Hắn đứng dậy, nói:"Anh có việc, phải ra ngoài, các em ở nhà chuẩn bị đi, gần đây Đông Nam có biến động, rất nhiều đại nhân vật đến, nếu không có chuyện gì quan trọng, không cần ra ngoài"
"Vì sao phải nghe lời anh, đại nhân vật đến thì có liên quan gì đến chúng em, em còn muốn đi dạo phố cơ"Bị Tiêu Thu Phong đùa giỡn với bộ ngực, lá gan của cô bé này cũng đã lớn hơn, dám làm trái lời hắn, xem ra... có tiến bộ.
Ánh mắt của Tiêu Thu Phong biến đổi, không kiêng nể gì nhìn nàng, ánh mắt dâm dục nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng, làm cô bé này sợ đến múc trốn sau lưng Thiên Nhan Duyệt, mặc dù nàng có bao nhiêu dũng khí, cũng không dám hứng chịu ánh mắt kia, bởi vì từ trước đến giờ, chưa ai nhìn nàng bằng cặp mắt như thế.
... Địa điểm gặp mặt, không phải quân doanh, mà là ở một biệt thư trong khu quy hoạch đặc biệt của quân khu. Đây là nơi ở cũng quan chỉ huy cao cấp của Đông Nam, tất cả biệt thư đều được ngăn cách, có thủ hộ nghiêm mật, không có giấy thông hành đặc biệt của quân khu, không được phép cho người ngoài tiến vào.
Khi Tiêu Thu Phong đến, trạm canh gác ngoài cửa đã nhận được mệnh lệnh của Triệu Quang Bình, trực tiếp cho vào, hơn nữa, bây giờ Tiêu Thu Phong ở Đông Nam ho một tiếng cũng thành bão, nên không ai là không nhận ra hắn.
Còn chưa thấy chủ nhân thì đã gặp vài tên Quân Thần lạnh lùng gác cửa, Tiêu Thu Phong đã biết ai muốn gặp hắn, trừ thủ trưởng quân bộ Đinh Bổn Quân ra, còn ai có thể dùng Quân Thần làm vệ sĩ.
"Tiêu thiếu gia, thủ trưởng đang chờ anh bên trong, mời vào..."Có lẽ cường giả đều có uy nghiêm, lần trước ở Tiêu gia, Tiêu Thu Phong và lão Hầu đấu một trận long trời lở đất, Quân Thần đều có thể tự thể nghiệm. Giờ phút này,mặc dù vẻ mặt của Tiêu Thu Phong rất dễ thương, nhưng không ai dám khinh thị, ngược lại còn tôn trọng hơn.
Bởi vì bọn họ hiểu được, dưới gương mặt tươi cười kia, tồn tại một lực lượng vô địch.
Triệu Quang Bình đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến,cười nói: "Thu Phong, lão thủ trưởng muốn gặp con, không làm tốn nhiều thời gian của con đâu"
Đinh Bổn Quân đến Đông Nam, người đầu tiên ông muốn gặp là hắn, Triệu Quang Bình cũng hiểu được, có vài thứ, cảm nhận thôi cũng đã rõ ràng.
Từ trận chiến hôm trước đến hôm nay, đã hơn nửa năm, nhưng Đinh Bổn Quân vẫn không thay đổi, chẳng qua sự lạnh lùng trên mặt, đã có chút ôn hòa, lần trước là xa lạ, còn lần này, coi như là người quen...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...